yêu quái thư trai
Anh Trai Yêu Quái (2019) Ngày 29 Tháng 11, 2019 Lâm là một vận động viên Judo quốc gia bỗng chốc phải bỏ dở sự nghiệp vì gặp chấn thương mất đi thị giác. Phong - người anh cùng cha khác mẹ đang ở trong tù - ngay lập tức lợi dụng bi kịch của em trai để xin được ân xá về nhà chăm sóc em.
4 cặp "tiểu thư - trai nghèo" hút fan trên màn ảnh Việt. By Sưu tầm. 01/09/2022. Mình nghĩ rằng các mọt phim đã quá quen với mô típ tình yêu trai giàu - gái nghèo trên màn ảnh rồi. Vậy còn câu chuyện tình của "chàng lọ lem" và cô tiểu thư đài các thì sao? Chắc hẳn
Bài hát may khi ma suong the nay (anh trai yeu quai ost) - truc nhan do ca sĩ Truc Nhan thuộc thể loại . Tìm loi bai hat may khi ma suong the nay (anh trai yeu quai ost) - truc nhan - Truc Nhan ngay trên Nhaccuatui. Nghe bài hát Mấy Khi Mà Sướng Thế Này (Anh Trai Yêu Quái OST) chất lượng cao 320 kbps lossless miễn phí.
Được biết, ngay sau khi hoàn thành phần 2, Truy lùng quái yêu 3 sẽ được bấm máy. Ngoài ra, kịch bản ngoại truyền cũng đã sẵn sàng đưa vào sản xuất. Giang Chí Cường chia sẻ: "Chúng tôi có tham vọng xây dựng thương hiệu "Monster Hunt" qua loạt phim, rồi sau đó hình thành
Anh trai yêu quái - Đạo diễn Vũ Ngọc Phượng, người vừa qua đời ở tuổi 37, ghi dấu ấn với 3 bộ phim "12 chòm sao: Vẽ đường cho yêu chạy", "100 ngày bên em" và "Anh trai yêu quái".
Trong thế giới anime - manga luôn có những con quỷ, những yêu quái dễ thương đến mức bạn không bao giờ muốn giết chúng cả. 7. Jama-P (Wedding Peach) jama-P vốn là một con quỷ đến từ quỷ giới, là tay sai dưới trướng của lãnh chúa Pluie. Trước khi được thanh tẩy bởi Wedding
Dịch Vụ Hỗ Trợ Vay Tiền Nhanh 1s. Balasore district collector Dattatraya Bhausaheb Shinde had on Thursday billed it as a science versus ghosts contest. On Friday, the ghosts won — backed by official resolution and aided by videoconference. The Odisha government has decided to pull down seven classrooms at the Government Nodal High School in Bahanaga, where bodies of the June 2 train accident victims had been kept for a day. Parents had refused to send their children to the school unless it was demolished and rebuilt, because they believe it is haunted by the spirits of the dead. After the school committee backed the parents’ demand, collector Shinde had on Thursday asked the public to introspect whether schoolchildren should be injected with “superstition” about ghosts instead of being encouraged to develop a “scientific temper”. A day later, the state government bowed to public pressure, with the teachers also siding with the parents. Chief secretary Jena, secretary to the chief minister transformational initiative Pandian, and school and mass education secretary S. Aswathy spoke to the parents and schoolteachers over videoconferencing on Friday to learn their opinions. A portion of the 67-year-old school building. PTI Sources said the parents described to the senior bureaucrats how fear had gripped them after the bodies from the accident — which killed 288 people — were kept in the school for a day before being sent to morgues in Bhubaneswar and Balasore. Some of the teachers too said they felt “weird” during their daily inspections of the school, due to reopen on June 19 after the summer vacation. They told the government that students might not turn up after the reopening if the parents’ demand wasn’t accepted. Pandian later spoke to Class VIII student Priyanka Behera and Class VI student Suman Sahu, sources said. It could not be ascertained what the children told him. The government hasn’t yet fully accepted the parents’ demand for demolition of all the 16 rooms at the school. For now, the plan is to pull down and rebuild only the seven rooms where the bodies had been kept. Whether the remaining nine rooms will be demolished and rebuilt too, or whether they would merely be renovated, would depend on the remodelling plan that Shinde has been asked to submit in 15 days. Classes I to VII were taught in the seven rooms to be demolished. The school has 565 students from Classes I to X. The demolition process began on Friday with labourers taking off the 67-year-old school’s asbestos roof. Rajaram Mohapatra, a member of the school committee who had earlier told The Telegraph that the school authorities did not believe in ghosts, on Friday said “The government listened to our arguments and agreed to demolish the building. The new building would come up in three months.” Headmistress Pramila Swain said “The parents are relieved now. We will manage the classes with temporary arrangements.” The chief minister’s office said in a media release “It has been decided to initiate steps for the development of the school. The classrooms, playground and boundary walls will also be developed. The district collector has been asked to send a detailed report to the state administration in 15 days.”
Ebook Yêu Quái Thư Trai của tác giả Lộng Thanh PhongThể loại Trợ lý thụ vs lão bản công, 1V1, He, sinh hoạt đầm ấm hằng ngày, đô thị kỳ đàm. Thần tiên ma quái, điềm viên Lục Tri Phi, Thương hợp diễn Mã Yến Yến, Đồng Gia Thụ, Cửu Ca… đám ngưu quỷ xà thần ngơ ngác bệnh tâm thầnSố chương 142 ChươngYêu quái thư trai là tên đặc biệt của một tiệm sách ở cuối con đường phía sự thì chủ nhân của tiêm sách là một lão yêu quái, hắn đã ngủ từ thời dân quốc cho tới tận bây giờ, tính cách cổ quái bụng dạ phúc hắc, tuyệt đối là vạn năm lão bất tử. Mà hắn vì muốn thích ứng hoàn cảnh thời hiện đại liền mời một trợ lý sinh lý mới là nhân vật chính, dung nhan đẹp đẽ, chữ viết xấu xí, thích nói chuyện cười lạnh, có thể hành động liền tận lực không nói lời nào, một khi mở miệng liền trực tiếp đem ông chủ độc nghẹn vậy, câu chuyện này, có độc.—- o0o —-Tác phẩm giản bìnhMây mờ tan đi, trăng tròn soi người đến, xốc lên một tấm màn đô thị kỳ quái trong thiên văn chương này được một đám cố sự xâu chuỗi với nhau, cùng phác họa một bức tranh phù thế, nơi mà cả người và yêu đều có thể cùng tồn câu chuyện về Tạng Hồ thích đem gương mặt của mình ra làm emoticons khiến người ta không biết nên cười hay nên khóc. Có câu chuyện xuyên qua thời không từ một bức ảnh cũ thời dân quốc, khiến người ta có cảm thấy kỳ quái cũng có cảm giác ấm cảm của hai nhân vật chính sẽ chậm rãi lên men dọc theo những cố sự xảy ra, cũng như một câu tác giả đã viết trong thiên văn này “Ta biết đôi mắt của người đã lịch lãm chê chán danh sơn đại xuyên, mà ta chỉ là một tòa núi xanh thấp bé chốn Giang Nam. Thế nhưng nghìn cánh buồm nhẹ lướt qua, núi xanh vẫn mãi chờ nơi ấy.”
Bọt nước ướt sũng từ trên tóc Lục Tri Phi rũ rượi nhỏ xuống, tí tách, tí tách, càng tôn lên sự yên tĩnh của không gian xung tĩnh đến quỷ giới xa lạ, người đàn ông không quen biết, tất cả đểu toát lên vẻ nguy phân nửa cơ thể của Lục Tri Phi đều đã bị ngâm trong nước, thế nhưng cậu lại quên mất cử động, bởi vì ánh mắt của nam nhân kia quá khiếp người, rõ ràng khóe mắt mang theo tươi cười, thế nhưng chỉ cần nhìn con ngươi màu đen kia cũng đã cảm thấy mây đen quanh quẩn, che khuất bầu hồn của cậu đang run rẩy, không nhịn được muốn quỳ xuống thuần bản năng, Lục Tri Phi ngừng thở, lặng lẽ chống cự loại cảm giác khiến người ta cực độ kinh hoảng này. Thế nhưng một giây kế tiếp, áp lực ngập cả đất trời đột ngột biến mất, phảng phất như chưa từng tồn tại nhân nọ giương mắt nhìn về phía sân khấu, nhướn mày, “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Lưỡi dao mau chém xuống đi! Hôm nay không đem đầu của ả chém xuống cho lão tử làm chung rượu, các ngươi liền tự chém đầu mình xuống dưới!”Ngày sau đó, một thanh âm quen thuộc truyền đến, “Tứ gia, Tứ gia, là tiểu nhân sai rồi, ngài đừng chém đầu tiểu nhân mà, muốn mọc cái đầu khác ra sẽ lâu lắm, ô ô ô ô…”Lục Tri Phi lập tức quay đầu lại, chỉ thấy người phụ nữ đang bị kéo quặt hai tay ra sau, giống hệt phạm nhân trên sân khấu không phải Ngô Khương Khương ư?! Tứ gia? Thương Tứ? Là vì chuyện của quyển sách kia chăng?Ngô Khương Khương hai mắt đẫm lệ, lúc này mới nhìn thấy Lục Tri Phi, lần này thì xui xẻo rồi, “Cậu vì sao lại chạy tới đây?!”Lục Tri Phi “Tôi…”Thương Tứ chợt vỗ tay một cái, “Không tệ nha, đây là tình nhân chạy đến cướp pháp trường sao? Một nhân loại? Tốt! Ngô Khương Khương, một trăm năm không gặp ngươi thật sự học thêm nhiều bản lãnh mà. Bất quá lần này so với lần trước thì khá hơn, chí ít còn dám xuất hiện trước mặt ta.”“Tứ gia, Tứ gia ngài nghe tiểu nhân nói đã, tiểu nhân không quen biết người này, thật không phải như ngài nghĩ đâu!” Ngô Khương Khương vội vàng giải thích, nói nói một hồi, mặt già cũng đỏ lên, “Ôi! Tứ gia, người ngài nói đã là bạn trai trước trước trước trước trước trước trước trước trước trước… nữa rồi. Hiện tại ánh mắt của tiểu nhân rất tốt, thật đó!”Thương Tứ hít sâu một hơi, tự nói với mình phải lãnh tĩnh, sau đó lại ôn hòa hỏi “Không phải đã bảo các ngươi chặt đầu ả xuống cho lão tử rồi sao? Vì sao cái miệng của ả vẫn còn có thể nói chuyện chứ? Hử?”Đại ma vương thực sự đã rất tức giận rồi, đám yêu tinh còn lại vội vàng đè Ngô Khương Khương lên dao cầu. Đến lúc này Lục Tri Phi mới nhìn rõ, vừa rồi bọn họ là đang diễn vỡ Xử án Trần Thế Mỹ’.Nhưng đây không phải là trọng vội vàng bò dậy khỏi mặt nước, “Xin chờ một chút!”“Yên tâm, còn chưa đến phiên ngươi.” Thương Tứ liếc mắt nhìn đối phương, ném ấm trà ra sau lưng rơi chính xác vào tay của người đang cầm dù, ánh mắt lạnh lẽo, “Chém.”“Dừng tay, chuyện này không thể trách chị ấy! Là tôi van xin chị ấy giúp đỡ!” Lục Tri Phi nóng ruột, nhưng mà thanh âm dao cắt bén ngọt lập tức vang lên gần như sát bên tai cậu, thậm chí còn có thể nghe được tiếng máu tươi phun trào, thanh âm đầu rơi xuống thân Lục Tri Phi cứng đờ, quay đầu lại, chỉ thấy trên sân khấu một mảnh máu tươi nhễ nhại, Ngô Khương Khương đã đầu mình hai nơi, đôi mắt trên cái đầu vừa bị chém xuống còn đang mở to. Trái tim của Lục Tri Phi trong nháy mắt đã ngã vào đáy cốc, tựa như toàn bộ độ ấm đều đã bị rút đi, chỉ còn lại khí lạnh vô xoay người tức giận nhìn Thương Tứ, vẻ tức giận trong con ngươi thấu triệt càng thêm vẻ thuần túy. Thế nhưng cậu chỉ nắm chặt nắm tay, đầu ngón tay khẽ run, lại mím môi không nói lời nào. Bầu không khí có chút giằng co, thương lại hất cằm, hứng thú nói “Tại sao không nói chuyện? Ta nghĩ rằng ngươi sẽ phải mắng ta đấy.”“Tôi đánh không lại anh.” Lý do của Lục Tri Phi rất mộc mạc.“Vì vậy ngươi liền cam chịu hành động của ta?”“Thị phi trong mắt anh không giống trong mắt tôi, cãi cọ cũng vô ích.”Ai da, còn nhiễu một vòng kín đáo mắng người Tứ lại quan sát nhân loại vừa xuất hiện vài lần, người trước mặt thật sự trấn tĩnh đến kỳ lạ, không giống như đám người thích ra vẻ vô cùng chính nghĩa, chẳng màng sống chết cao giọng chỉ trích, giống như chỉ cần làm như vậy Thương Tứ hắn sẽ lập tức bị kinh sợ, sau đó vô cùng xấu hổ mà buông tha bọn họ. Mà đối phương cũng không có trực tiếp chịu thua, quỳ xuống chạy đến ôm chân hắn cầu hồ còn có chút thú vịThực ra, trong lòng Lục Tri Phi vẫn rất khẩn trương, chỉ là cậu rất ít khi để lộ sự khẩn trương và lo sợ ra ngoài, Mã Yến Yến vẫn thường nói, loại người như cậu chính là Giả vờ cao thâm’. Mà giờ khắc này, đối diện với một tên Đại ma vương yêu nghiệt giết người không gớm tay, cậu chỉ có thể dời đi sự chú ý của mình để giữ vững lý như, kiện y phục kiểu cổ đỏ rực mà Thương Tứ đang mặc trên người, vạt áo dùng hai màu chỉ vàng đen thêu thành đồ hình một loại thần thú không rõ tên, mà thần thú trên áo lúc này cũng giống như chủ nhân của nó, đang nhìn chằm chằm vào cậu. Nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, nhìn lên trên, nhìn xuống dưới, một khắc cũng không gián đầu của Lục Tri Phi tê dại, hít sâu một hơi, nói “Vừa rồi Ngô Khương Khương có nói đầu của chị ấy có thể mọc lại. Nếu như có thể, tôi hy vọng anh hãy chừa một đường sống, bất luận anh cần tôi làm gì tôi đều có thể tận lực mà làm.”Nghe vậy, Thương Tứ và con thần thú mắc chứng tăng động kia lại đồng loạt nhìn cậu, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, nhịn suốt nửa ngày, sau đó chợt bộc phát ra một trận tiếng cười xấu xa vui sướng, “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha quá thú vị rồi, ôi, ta cũng cười đến chảy nước mắt…”Lục Tri Phi nhìn đối phương cười lăn cười bò trên ghế thái sư, lại thấy thần thú trên y phục của đối phương cũng theo đó lăn lộn, nói thật, lòng cậu có chút ngơ là cậu thiếu niên đang giúp Thương Tứ che dù tốt bụng mỉm cười, khoát khoát tay chỉ chỉ về phía sân khấu, lại trưng ra một biểu tình bất đắc dĩ. Đến lúc này Lục Tri Phi mới có chút chợt hiểu tình đùa bỡn, tràn diện huyết tinh vừa rồi có hơn phân nửa đều là thuật che Thương Tứ cười xong liền thản nhiên đỡ ghế ngồi xuống, bất quá ngồi cũng không quá nghiêm chỉnh, một tay đỡ cằm, hỏi “Ngươi vừa rồi đã nói, bất luận việc vì cũng chịu làm?”Lục Tri Phi mím môi không nói lời nào, cậu đã rất khắc chế, nghìn vạn lần không nên ép cậu lên Tứ còn nói “Ai, người trẻ tuổi vẫn thường xung động, ngươi cũng chưa hỏi ta vì sao muốn nghiêm phạt Ngô Khương Khương đã đem mọi chuyện gánh lên vai mình. Ta nên nói rằng ngươi ngốc? Hay uyển chuyển một chút, quá đơn thuần rồi?”Lục Tri Phi “…”Giọng điệu của Thương Tứ lại xoay chuyển, “Bất quá quả thực cũng là vì ngươi.”Lục Tri Phi tự nói với mình phải tĩnh táo, khắc chế, lại khắc chế.“Quay về việc chính, quyển sách kia là ngươi mang ra khỏi thư trai phải không?” Thương Tứ rốt cục cũng chịu trưng ra vẻ đứng đắn, “Sách của thư trai không thể lưu lạc bên ngoài, nó sẽ mang tai ách cho ngươi.”“Anh đều biết hết?”“Đó là đồ của ta, tự nhiên ta sẽ biết nơi nó hạ lạc.” Thương Tứ nói “Bao quát cả việc ngươi muốn khai nhãn. Tiểu đạo sỹ kia nói không sai, đi đến thư trai là con đường tốt nhất cho ngươi.”Tiểu đạo sỹ? Đạo sỹ nọ năm nay hẳn đã hơn bốn mươi, Lục Tri Phi nhìn gương mặt bất quá mới hơn ba mươi của Thương Tứ, yên lặng nuốt vào cảm giác không thích hợp trong lòng, thành khẩn nói “Tôi có thể tiếp tục đến thư trai đọc sách sao? Tôi bảo đảm sẽ không bất cẩn mang những thứ bên trong ra ngoài nữa…”Ôi chao, chờ một chút! Sách đâu?! Lục Tri Phi sờ soạng trên người. Không có! Vừa rồi lúc cậu rơi xuống nước, quyển sách kia cũng theo đó rơi ra!Cậu xoay người, chỉ thấy cả hồ sen rộng lớn một mực yên tĩnh. Phía sau, thanh âm chậm rãi của Thương Tứ truyền đến, “Nhân loại, thiên hạ không có của cho không, nếu như ngươi không có đủ quyết tâm, cũng không có giác ngộ đánh đổi với cái giá tương xứng… Ngươi nên cân nhắc lại việc có nên cầu xin ta hỗ trợ hay không.”Quyết tâm?Giác ngộ?Lục Tri Phi không khỏi nhớ đến gốc ngân hạnh đại thụ trong nhà cũ ở cố hương, cậu nhớ mình đã từng vùi trong đám cành lá rậm rạp kia say ngủ, mà khi những chiếc lá cây vàng óng ánh đó nhẹ nhàng bao quanh cậu, đấy chính là cái ôm ấm áp nhất trên thế cứ thế vùi trong cái ôm nọ, đẩy cành lá ra nhìn thế giới này, một thế giới kỳ diệu mà người và yêu cùng tồn tại. Trong thế giới đó, con nhím đi ngang qua sẽ đưa quả táo ghim trên lưng mình cho cậu ăn, trên người chim chóc thường xuyên sẽ có tiểu tinh linh nhỏ nhắn ngồi nô đùa, bọn họ còn biết ca trên đỉnh Côn Lôn sơn vạn năm tuyết phủ mà cậu chưa từng nhìn thấy, có người nói, nơi đó từng mai táng một con có một lữ quán kỳ diệu giữa chốn đô thị phồn hoa, có người nói bà chủ của nơi đó chính là vị vũ sư cuối cùng trên thế còn bé không hiểu chuyện, cậu đã từng hướng đến cái thế giới kỳ diệu nọ, rồi một lần lại một lần chán ghét nó. Bởi vì ba ba của cậu chưa bao giờ có thể tham gia đại hội phụ huynh trong trường, thậm chí mọi người cũng chẳng ai có thể nhìn thấy ba ba của vậy, cậu đã nói N ếu nh ư con c ũng kh ông nh ìn th ấy cha thì t ốt r ồi, cũng không nhìn th ấy nh ư t ất c ả m ọi ng ười thì t ốt r ồi!Cậu vĩnh viễn không có cách nào quên được hôm đó, bóng dáng người đang ngồi trên cây nọ bỗng nhiên đã nghiêng đầu để lộ ra một biểu tình áy náy mà vẫn ôn nhu vô hạn. Lá cây vàng óng vang lên xào xạc, mái tóc dài của người đó tung bay theo gió, rồi tất cả đều từ từ phai nhạt trong trí nhớ của Lục Tri Phi.“Ào ào ——!” Lục Tri Phi lần nữa nhảy xuống nước, dùng tay đẩy đám lá và rễ sen nghiêm túc tìm kiếm, tựa như đang bóc đi những quá vãng dây dưa Khương Khương thần không biết quỷ không hay xuất hiện, đứng ở bên cạnh Thương Tứ, gương mặt hơi lộ ra vẻ lo lắng, “Tứ gia! Cậu ta vẫn chỉ là một đứa trẻ.”“Cút!” Thương Tứ hiện tại vừa nhìn đến nàng ta liền phiền lòng không ngớt, “Cút, cút, cút, cút, cút, cút hết! Đừng có quấy rầy ta tâm sự với hài tử này.”“Tứ gia, ngài còn chưa tha thứ cho tiểu nhân sao?” Ngô Khương Khương thương tâm còn nhiều hơn kinh ngạc.“Ngươi còn dám nói, y đã vào bằng cách nào? Không phải vì ngươi đem thẻ chặn sách của ta ném loạn tùy tiện sao?” Đại ma vương thương tứ lại tìm một lý do phát tác ngay tại chỗ, “Đem ả treo ngược lên cho ta! Vừa rồi ta không phải đã ra lệnh các ngươi chém ả rồi sao???”Những người khác có khổ lại không nói nên lời —— Dựa vào tính tình thích bao che khuyết điểm của ngài, nếu như thật sự đem nàng ta đi chém, ngài còn không nháo đến tận trời sao!Một bên ồn ào ầm ỹ, một bên Lục Tri Phi lại tìm đến vô cùng khổ cực, một hồi ngoi lên để thở, một hồi lại lặn sâu xuống đáy, trung gian hầu như không có khắc nào ngừng giờ trôi qua, một giờ trôi qua… lúc Lục Tri Phi lại ngoi lên để thở thì gương mặt nhỏ đều đã trắng bệch, Ngô Khương Khương thấy thì không khỏi thương hại. Đừng nhìn đây chỉ là một cái hồ sen trong đình viện, thật sự cũng không cạn như những nơi bình thường bên ngoài.“Tứ gia…” Ngô Khương Khương muốn nói lại mặt Thương Tứ lạnh lùng nghiêm nghị, lần nữa cầm lấy ấm trà nhỏ của mình, lười biếng dựa trên ghế, rót một ngụm trà, “Cứ để y tìm.”Thế nhưng lại qua nửa giờ vẫn không tìm thấy sách, Thương Tứ không bảo ngừng, Lục Tri Phi cũng không có ý định dừng lại, mãi cho đến khi trăng treo trên cành liễu. Lục Tri Phi còn kinh ngạc không biết thể lực của mình đã tốt đến như vậy từ lúc khi cậu lần nữa ngoi lên để thông khí thì lại bị cảnh tượng trước mặt làm cho ngây ngẩn —— vẫn là gian đình viện quen thuộc, vẫn là cái hồ quen thuộc, cậu làm sao lại trở về thư trai rồi?Lúc này, có hai quả cầu tròn vo từ xa lăn đến, Lục Tri Phi nheo mắt lại nhìn, hóa ra là hai đứa bé chỉ lớn bằng nắm tay, một đứa mặt áo đen một đứa mặt áo trắng, tròn tròn trịa trịa, hành động còn rất có lễ phép, cũng không biết học được lễ nghi từ đâu, hai bàn tay béo tròn nhấc vạt áo lên, cúi người, “Ta là Thái Bạch/ Thái Hắc, xin chỉ giáo thêm!”“Xin chào hai vị… Hắt xì!” Lục Tri Phi chợt nhảy mũi, quả thực đã cảm lạnh rồi.“Ai nha nha, nhảy mũi rồi.”“Cái này cũng không tốt, đã bị nhiễm lạnh rồi, thân thể của nhân loại đều rất yếu ớt nha.” Hai đứa bé mập bóp bóp tay, vẻ mặt lo lắng, sau đó quay đầu lại đồng thanh hướng về cái lầu các đối diện mặt hồ mà gào lên, “Chủ nhân! Chủ nhân! Người này nhảy mũi rồi!”Thương Tứ xuất hiện trên ban công tầng hai của lầu các, mặc một kiện áo trong màu đen, vạt áo mở rộng, trên tóc còn nhỏ nước, giống như vừa mới tắm xong. Hắn hơi rũ mắt nhìn thoáng qua, vung tay ném cái khăn lông đang cầm xuống vừa vặn đáp lên đầu Lục Tri Phi, “Dẫn y đi tắm.”“Thế nhưng tôi vẫn chưa tìm được quyển sách.” Lục Tri Phi nhìn thẳng vào Thương Tứ, mái tóc ướt sũng dán vào khuôn mặt, đôi mắt trong suốt lại càng thêm long lanh ngấn nước, môi trắng bệch, nhìn thoáng qua có vẻ rất điềm đạm đáng yêu nhưng lại không che giấu được một cổ cương nghị khiến người ta không thể bỏ qua“Vậy phải làm sao bây giờ?” Thương Tứ khổ não nhún vai, vừa nói vừa chậm rãi trở về phòng, “Làm sao bây giờ đây, sách là ở chỗ của ta. À, làm sao bây giờ, đánh cũng không đánh lại ta…”Thanh âm vang vọng quanh quẩn trong không gian, Lục Tri Phi hít sâu một hơi, đứng lên khỏi mặt nước, lễ phép hỏi hai bé nhóc mập “Xin hỏi, phòng tắm ở nơi nào?”Rất giận nha, thế nhưng còn phải giữ vững nụ giờ sau, Lục Tri Phi có chút không được tự nhiên nhìn y phục trên người, thật sự rất không tự nhiên. Vì quần áo của cậu đã ướt, thế nên chỉ có thể mượn đồ của Thương Tứ mặc tạm, chỉ là chiều cao của Thương Tứ ước chừng phải đến 1m9, vóc người không phải loại gầy gò như Lục Tri Phi có thể so sánh, vậy nên bộ quần áo này treo lên người cậu cũng có chút lỏng lẻo xô cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là bộ y phục hai bé nhóc mập phải thiên tân vạn khổ khiêng đến cũng chỉ là một cái áo trong màu trắng mỏng manh, cùng với một cái áo choàng thêu rất nhiều hoa mẫu đơn màu sắc rực rỡ, các loại sắc độ của màu đỏ gần như đều hội tụ đầy đủ, đường viền còn thêu bằng kim tuyến, lấp lánh xa bé mập lại không cảm nhận được sự giãy dụa trong nội tâm của Lục Tri Phi, còn vươn tay lôi kéo vạt áo của cậu, hối thúc, “Nhanh lên, nhanh lên, chủ nhân đang đợi cậu đó ~ “Lục Tri Phi cứ thế bị lôi ra ngoài, đừng thấy hai đứa nhóc này thể hình nhỏ bé, lực đạo còn rất lớn, chạy trốn cũng nhanh. Lục Tri Phi bị vạt áo thật dài quấn đến không thể thoải mái đi đường, vậy nên chỉ có thể chật vật cất bước, một đường chạy lên thang lầu, vượt qua mấy góc quẹo, băng ngang hành lang gỗ thật dài, mà cánh cửa phía cuối hành lang kia đã tự động mở ra.“Cậu vào đi thôi, chủ nhân đang đợi bên trong.” Bé mập tiển Lục Tri Phi đến cửa liền dừng lại, lóc cha lóc chóc chạy đi còn nhanh hơn kẻ Tri Phi đứng trước cửa, cố gắng lấy lại bình tĩnh, sau đó mới nhấc vạt áo đi trong là một thang lầu xoay tròn, theo thang lầu đi xuống, Lục Tri Phi chợt phát hiện mình đã đến nơi hôm đó ngồi đọc sách, đoán rằng nơi này mới chân chính là thư trai, còn lại đều là những nơi dùng để sinh hoạt.“Có ai không?” Lục Tri Phi người trả Tri Phi nghĩ thầm người kia có thể còn chưa tới, vì vậy liền chậm rãi dạo qua giữa những kệ sách, nhìn từng quyển từng quyển sách tràn ngập văn tự xa lạ, cảm giác kinh ngạc và mới mẽ không kém gì lần đầu tiên đến đây lại nổi lên trong vậy, khi Thương Tứ tiến vào đã thấy Lục Tri Phi đứng trước kệ sách, bởi vì tạo hình của cậu thật sự quá xuất sắc, trong cả gian thư trai màu sắc ảm đạm, chỉ có bóng dáng của người này là rực rỡ tươi mới. Mà bộ quần áo rực rỡ này được cậu khoác lên người tuyệt nhiên không có chút cảm giác khó chịu nào, thiếu niên thanh nhã bị vây trong săc đỏ rực rỡ, cảnh đẹp ý vui, không phải vừa vặn tôn lên vẻ đẹp của nhau?Lúc này, Lục Tri Phi đang cúi dầu chuyên chú xem sách trên kệ, hiển nhiên đọc cũng không hiểu, chỉ là đơn thuần xem’ mà thôi. Thỉnh thoảng lại có một giọt nước dọc theo sợi tóc đen mềm mại rơi xuống, xẹt qua cần cổ trắng nõn, biến mất giửa khóm lúc này Thương Tứ mới phát giác, nhân loại trước mắt có bộ dạng cũng không tệ lắm, “Ừ, cũng coi như đủ tố chất làm người hầu của ta rồi.”Lục Tri Phi chợt nghe được một giọng nam từ tính trầm thấp vang lên bên tai mình, cả người cậu lập tức nổi hết da gà, lâp tức quay đầu lại, chẳng thấy bóng nói đó lại vang lên từ một hướng khác, “Này, ta đang ở chỗ này.”Lục Tri Phi nhìn về phía vang lên thanh âm, lúc này mới phát hiện Thương Tứ đang đứng ở kệ sách đối diện, hai người nhìn nhau qua khoảng trống giữa những quyển sách. Thương Tứ nhìn đôi mắt bởi vì kinh ngạc lại càng to tròn hơn của đối phương, chống tay vào kệ sách, nói “Hiện tại ngươi có hai lựa chọn, thứ nhất, bỏ qua ý nghĩ kỳ lại của ngươi, lập tức rời khỏi nơi này. Thứ hai, ngươi có thể tiếp tục ở lại nơi này học chữ cùng ta, nhưng ngươi cũng phải nỗ lực trả một cái giá tương ứng.”Lục Tri Phi rất nhanh đã phản ứng kịp, “Làm tùy tùng của anh? Tôi phải làm những gì?”Thương Tứ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói “Theo ta đi dạo phố, cắt tóc, mua quần áo, mua điện thoại di động… À, đúng rồi, ví điện tử là thứ gì?”——————–Editor có lời Bối cảnh truyện này khá phức tạp tuy rằng là ở hiện đại nhưng lại có những con yêu quái với thói quen xưa cũ, hơn nữa có vài bối cảnh cũng mang màu sắc hoài cổ, vậy nên cách xưng hô rất khó thống nhất. Cuối cùng Mèo quyết định, những nhân vật xem như sinh ra ở thời Dân quốc về sau sẽ dùng cách xưng hô hiện đại Tôi, cậu, anh em, yêu quái hoặc những nhân vật sống ở bối cảnh xa xưa hơn thì dùng cách cổ đại Ta ngươi, huynh đệ… hiện đại đối thoại với cổ đại thì tùy người mà sử dụng. Có vài nhân vật, như Ngô Khương Khương, Lão Trúc Tử… là sống từ cổ đại cho tới hiện đại, vậy thì khi nói chuyện trong bối cảnh hiện đại sẽ dùng nhân xưng hiện đại, nói chuyện với yêu quái dùng nhân xưng những trường đoạn độc thoại hoặc hồi tưởng, người hiện đại ngôn ngữ hiện đại, yêu quái dùng ngôn ngữ cổ trang nàng, chàng, huynh ấy…, yêu quái chưa hóa hình sẽ bị gọi là nó’, đã hóa hình mà biến về nguyên hình sẽ sử dụng danh xưng khi là này thực sự rất phức tạp, đôi khi ngay cả người edit cũng không nắm chắc được, nhưng bởi vì không khí của truyện yêu cầu nên đành phải chịu. Mèo không thể thuyết phục mình khi nhìn một con yêu quái đậm chất cổ phong, xuất hiện giữa rừng đào mười dặm mà lại xưng anh, tôi, cô, cậu hoặc ngược lại… Vậy nên mọi người thông cảm nhá
Tác giả Lộng Thanh Phong Thể loại Trợ lý thụ vs lão bản công, 1V1, He, sinh hoạt đầm ấm hằng ngày, đô thị kỳ đàm. Thần tiên ma quái, điềm văn. Edit Leslie Yue wp omewluoi Diễn viên Lục Tri Phi, Thương Tứ. Phối hợp diễn Mã Yến Yến, Đồng Gia Thụ, Cửu Ca… đám ngưu quỷ xà thần ngơ ngác bệnh tâm thần Số chương 142 chương Tình trạng Hoàn 142c 30/03/2018 ———————— Văn án Cuối con đường phía đông vừa mở một tiệm sách, tên gọi rất đặc biệt —— Yêu quái thư trai. Chủ nhân tiệm sách thật sự là một lão yêu quái đã ngủ một giấc từ thời dân quốc cho đến tận bây giờ, tính cách cổ quái bụng dạ phúc hắc, tuyệt đối là vạn năm lão bất tử. Mà hắn vì muốn thích ứng hoàn cảnh thời hiện đại liền mời một trợ lý sinh hoạt. Trợ lý mới là nhân vật chính, dung nhan đẹp đẽ, chữ viết xấu xí, thích nói chuyện cười lạnh, có thể hành động liền tận lực không nói lời nào, một khi mở miệng liền trực tiếp đem ông chủ độc nghẹn chết. Vì vậy, câu chuyện này, có độc. ————————- Tác phẩm giản bình Mây mờ tan đi, trăng tròn soi người đến, xốc lên một tấm màn đô thị kỳ đàm. Yêu quái trong thiên văn chương này được một đám cố sự xâu chuỗi với nhau, cùng phác họa một bức tranh phù thế, nơi mà cả người và yêu đều có thể cùng tồn tại. Có câu chuyện về Tạng Hồ thích đem gương mặt của mình ra làm emoticons khiến người ta không biết nên cười hay nên khóc. Có câu chuyện xuyên qua thời không từ một bức ảnh cũ thời dân quốc, khiến người ta có cảm thấy kỳ quái cũng có cảm giác ấm áp. Tình cảm của hai nhân vật chính sẽ chậm rãi lên men dọc theo những cố sự xảy ra, cũng như một câu tác giả đã viết trong thiên văn này “Ta biết đôi mắt của người đã lịch lãm chê chán danh sơn đại xuyên, mà ta chỉ là một tòa núi xanh thấp bé chốn Giang Nam. Thế nhưng nghìn cánh buồm nhẹ lướt qua, núi xanh vẫn mãi chờ nơi ấy.” ————————– Review Yêu quái thư trai, một tác phẩm được viết ra dưới ngòi bút của Lộng Thanh Phong, một tác phẩm có thể nói khiến người ta vui buồn lẫn lộn, vui vẻ đó cười vang đó rồi lại trầm mặc đó, thương cảm đó. Trong tác phẩm này, Lộng Thanh Phong đã khéo léo lồng ghép rất nhiều mẩu chuyện nhỏ vào nhau, sợi dây liên kết của tất cả các câu chuyện là Đại ma vương Thương Tứ và viên bánh trôi ngọt ngào của hắn Lục Tri Phi. Sau khi đọc hết tác phẩm này, tôi vẫn luôn đắn đo, không biết nên dùng từ gì để diễn tả mạch cảm xúc mà tác giả mang đến. Sau nhiều hồi cân nhắc, tôi nghĩ, tất cả những câu chuyện được diễn tả tại nơi này có lẽ đều vây quanh một từ Chờ đợi’. Là lão yêu quái Thương Tứ chờ đợi vạn năm để gặp được viên bánh trôi của mình, là Lục Tri Phi chờ đợi gần hai mươi năm để gặp người đưa mình vào một thế giới kỳ diệu ngọt ngào. Là một Hứa Uyển Linh rễ tình đâm sâu lay lắt trăm năm trên dương thế hy vọng hồi sinh người mình trao trọn con tim. Là một con Tạng Hồ cô quạnh, tu luyện biết bao nhiêu năm tháng hóa thành hình người, sau đó tình nguyện tự hủy tu vi thủ nụ cười của người con gái mình yêu vỏn vẹn một kiếp người ngắn ngủi. Là hoa đán phong hoa tuyệt đại một thời Tiểu My Yên, đã vì nước vong thân còn trường tương thủ chờ đợi thiếu soái chiến thắng trở về, chỉ vì biết nếu mình đi rồi, người kia nhất định ngẩn ngơ một kiếp. Là Trương Uẩn Chi đã mất đi một phần hồn phách, quên mất mình cần tìm ai lại vẫn buồn bực không chịu luân hồi. Là một thụ yêu ngây ngô cả đời không bước ra khỏi khoảng sân vuông vức, vì ai kia mỗi năm dệt cả thảm trời vàng. Là một con người bệnh tật, nguyện vọng lớn nhất là được ngủ say dưới tấm thảm lá mềm mại, dù đã qua một đời cũng khắc khoải tìm về. Là một Chiết kiếm tiên anh hùng khí khái, nguyện dùng đời đời kiếp kiếp trả nợ một đóa đào hoa. Là một cặp song sinh, âm dương tương cách khắng khít nối liền, ân oán đan xen rối rắm khó gỡ. Là một thổ địa công, ngày ngày chăm chỉ dụ khị’ tín đồ đi trả lễ. Là một nhân yêu dị trang khắc khoải chờ một người bao dung lấy bản thân. Là Tiểu thiếu gia ngạo kiều lợi hại, một tay đảo loạn hai giới nhân yêu của đất Thượng Hải lại bó tay hết cách không biết làm sao dụ trung khuyển nhà mình ăn’ được chính mình Là Liễu sinh kiệt ngạo bất tuân, phạm một lần đại sai nguyện dùng cả đời mình, tẫn hết thủ đoạn tìm gặp người nọ. Là một thân Kiến mộc, chẳng biết đã đợi mấy vạn năm nhìn năm tháng trôi qua. …. Sự chờ đợi của họ, nổi niềm khắc khoải của họ khiến tôi vẫn luôn không kềm được rơi nước mắt, tín niệm phải có bao nhiêu kiên định, trái tim phải quyết tuyệt thế nào mới có thể vượt qua tuế nguyệt tang thương, làm lơ lằn ranh sinh tử đến nông nổi này. Vì tình yêu, vì tri kỷ, vì lý tưởng, vì đất nước…. đủ loại tín niệm, đủ loại kiên trinh. Không nói nhiều về cốt truyện, bởi vì nói cho cùng, bi hoan ly hợp giữa cuộc đời chín là nghìn bài một điệu, chúng ta tương phùng rồi lại cách xa, chúng ta hy vọng biệt ly là để tương phùng lần nữa, là niệm hạnh phúc khi gặp nhau giữa chốn hồng trần sâu nhất, thế nhưng giữa ly và hợp lại là nhân gian bách khổ, là liệt phế tê tâm. Thứ khiến tôi ấn tượng nhất trong tác phẩm này là giọng văn của Lộng Thanh Phong, văn cũng như tên, tác giả đã chơi đùa cùng văn tự như từng ngọn gió xanh thổi xộc vào tâm thức chúng ta. Văn của Lộng Thanh Phong không phải mộc mạc điểm tĩnh, nó tuyệt đối là một tạo vật tinh xảo mỹ lệ, trau chuốt phù hoa. Tôi chưa từng đọc những tác phẩm khác của người này, vậy nên tôi không chắc đây là bút pháp quen thuộc của cô hay chỉ là một lần chuyển bút để phù hợp với nội dung câu chuyện, thế nhưng những hình ảnh mà cô đã khắc họa ra trong tác phẩm này thực sự vô cùng tuyệt mỹ. Cô thích dùng cảnh tả tình, thích dùng những chi tiết ngoại vi để ẩn dụ cho tâm tình nhân vật. Giống như khi cô viết cảnh Lục Tri Phi tỏ tình cùng Thương Tứ đúng vậy đấy, là viên bánh trôi trước hết theo đuổi Đại ma vương đến cuối cùng tôi lại thấy được thiên sơn vạn thủy’. Khi cô viết cảnh Tiểu My Yên đưa tiển Trương Uẩn Chi tôi chỉ vấn vương một tay áo dài bay múa giữa làn tuyết trắng. Khi cô viết Tiểu Kiều quyết chiến sông Hoàng Phổ, tôi lại không quên từng chiếc thuyền ma hòa mình lướt đi giữa dòng sông đen kịt…. – Đã khen nội dung, đã khen văn phong, cuối cùng chúng ta nói về nhân vật, tôi chọn câu truyện này để edit một phần rất lớn là vì nhân vật. Tác giả thực sự đã đưa được máu thịt vào những nhân vật của mình dù phóng túng ngông cuồng như Thương Tứ, đạm mạc điềm tĩnh như Lục Tri Phi, ngạo kiều lợi hại như Tiểu Kiều hay trung khuyển thành thật như Sùng Minh, ai cũng thật sống động, thật sắc nét. Thế giới của Yêu quái thư trai mà Lộng Thanh Phong vẽ ra tựa hồ không có quá nhiều người xấu, những nhân vật được nhắc tên nhỡ có xấu xa cũng là có nguyên nhân như Trầm Thương Sinh không hiểu cách làm nhân loại, như Liễu sinh muốn tìm kiếm công bằng theo cách của riêng mình. Mỗi người bọn họ đều có một câu chuyện, một nguyên do, một đặc điểm để trở nên khác với những người tốt khác, thế nhưng chưa thể gọi là đại gian đại ác là thiên lý bất dung. Vậy nên, cậu chuyện này không phải là quá trình vượt qua cửa ải, tả xung hữu đột, vừa đánh vừa yêu đi tìm boss cuối đánh gục, bước lên đỉnh cao nhân sinh. Đây chỉ là một câu chuyện bình đạm ngọt ngào của Đại ma vương dẫn theo viên bánh trôi nhân mè nhà mình và một đám con chồng trước đi du lịch bồi dưỡng cảm tình, thuận tiện gỡ rối tơ lòng cho vài khách hàng thân thiết. Mọi người hãy theo dõi hành trình của bọn họ nhé ————————– Link
Rót một chung trà xanh, Cù Thanh Hành trước hết giải thích, “Vị vừa rồi là Chu bà bà, tuổi trẻ mất con, thế nên hễ thấy người thanh niên lịch sự tuấn tú đều muốn mời về nhà làm khách. Nếu như có mạo phạm, tôi thay mặt nói lời xin lỗi.”“Không có việc gì.” Lục Tri Phi suy nghĩ một chút, vẫn là đem câu hỏi vị Chu bà bà kia là người hay yêu nuốt xuống bụng, lấy phong thư ra giao cho Cù Thanh Hành, “Đây là thư anh ta muốn tôi giao cho anh, còn nói chỉ cần anh xem sẽ hiểu.”“Thư của tôi?” Cù Thanh Hành rất kinh ngạc, mở thư ra xem, biểu tình cũng không trầm trọng như trong tưởng tượng, chỉ nhẹ nhàng cảm thán một câu, “Xem ra, thời gian của ta thật sự không còn nhiều lắm.”Sau đó lại là một quãng trầm mặc lâu dài. Tầm mắt của anh ta lướt qua song cửa nhìn bầu trời dần tối đi bên ngoài, trong mắt cất giấu nghìn vạn ưu tư, chỉ là không biết nên mở miệng thế nào, một lúc lâu sau mới hỏi “Cậu… từ lúc nào đến đây? Cố nhân hết thảy vẫn mạnh khỏe?”Lục Tri Phi tâm tư thông thấu, đáp “Sơn hà toàn vẹn, cố nhân như trước.”“Tốt, vậy là tốt rồi.” Gương mặt của Cù Thanh Hành lộ ra nụ cười từ tận đáy lòng, mà chuyện sinh tử của bản thân anh ta lại chỉ coi như phù vân, “Cậu trở về thay tôi nói với Thương Tứ, cái chết của tôi đại khái là do bệnh cũ tái phát, không cần để ý. Về phần Long tước bút và Khốn linh tỏa, trong thư tôi nói đã cùng tôi hạ táng, vậy nhất định là ở trong mộ phần. Còn nếu bị mất hẳn là do người khác lấy đi.”“Tiên sinh không có đầu mối gì sao?” Lục Tri Phi lập tức đem chuyện của Cù Tê ra nói cho đối phương Thanh Hành khẽ nhíu mày, lại lắc đầu, “Tôi đến Bắc Bình không lâu, cũng không gây thù chuốc oán với kẻ nào, bằng hữu đều là người Thương Tứ quen biết. Còn chuyện của vị tên Cù Tê kia càng là không thể biết đến.”Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Cù Thanh Hành bước ra ngoài đáp lời, Lục Tri Phi ở bên trong nhìn ra, chỉ thấy một thiếu nữ ước chừng đôi mươi đưa hộp thức ăn cho Cù Thanh Hành, trong đôi mắt xinh đẹp rõ ràng tràn ngập ái mộ. Chỉ là Cù Thanh Hành lại lắc đầu cự tuyệt, chung quy cũng không nhận lấy chiếc hộp Cù Thanh Hành trở lại, Lục Tri Phi nhịn không được hỏi “Vị kia là?”“Là một học sinh của tôi, đã khiến cậu chê cười rồi.” Trong giọng của Cù Thanh Hành mang theo chút bất đắc dĩ, nhưng nhìn thần sắc kia rồi lại không giống hoàn toàn vô tình. Không được bao lâu, Lục Tri Phi đã đến lúc trở về, mắt vừa nhoáng lên liền thấy bản thân đã ở thư diện ánh mắt dò hỏi của Thương Tứ, Lục Tri Phi lắc Tứ lắc lắc tín châm trong tay, nói “Nam Anh vừa đưa tin đến, trên sổ sinh tử không có kẻ tên Cù Tê đó. Nói cách khác, y là một người không nên tồn tại trên thế giới này.”Lục Tri Phi kinh ngạc, thảo nào Cù Tê lại chạy trốn nhanh như vậy. Chỉ là chuyện này cũng quá mơ hồ rồi, một ngôi sao được vạn người chú mục lại là kẻ không nên tồn tại ở thế giới này, vậy từ trước đến giờ người bọn họ dõi theo rốt cục lại là kẻ như thế nào?Thương Tứ dường như đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cậu, tay khoanh lại trước ngực, bàn tay cắm vào ống tay áo chậm rãi đi ra ngoài, vừa đi vừa nói “Thế giới rộng lớn, không gì không có. Người thiếu niên, sinh lộ của ngươi vẫn còn rất dài.”Ngoài phòng, Thái Bạch và Thái Hắc đang lập quy củ cho yêu quái mới đến, bọn họ đi đi lại lại trên hành lang, chống nạnh hất cằm, đem một tia khí phách của Thương Tứ diễn dịch ra đáng yêu đến cực Tứ nhìn cũng cảm thấy khá thú vị, bước đến hắng giọng nói, “Người chạy về phía nào?”Tiểu yêu quái cả người đều bị một đoàn khói đen che chắn, nhìn không rõ thân hình, thanh âm run rẩy, “Đi… đi về phía bắc.”“Ừ, tiếp tục bảo đám huynh đệ của ngươi nhìn chằm chằm, đừng để y rời thành.”“Dạ!” Tiếng của tiểu yêu quái vừa dứt, thân thể lập tức tan thành khói đen biến mất vô tung.“Đây là Ảnh yêu.” Thương Tứ giải thích “Chính là loại lần trước tập kích ngươi trong trường học. Không có lực công kích gì nhưng nơi nào cũng có thể nhìn thấy một chút.”Lục Tri Phi lại sửng sốt, trong giọng nói hiếm thấy mang theo một tia mừng rỡ, “Vừa rồi nó ở dạng linh thể phải không? Ảnh yêu là không có thực thể, mà tôi lại nhìn thấy nó, nói cách khác… tôi đã có thể nhìn thấy yêu quái rồi?”Thương Tứ không trả lời, ngược lại lên tiếng phân phó “Thái Bạch Thái Hắc, đi chuẩn bị một gian phòng cho cậu ta.”“Dạ ~~~” Thái Bạch Thái Hắc nhấc vạt áo lên vội vàng chạy Lục Tri Phi nhìn theo bóng lưng cô lãnh của Thương Tứ đột nhiên hiểu ra, cậu nhẹ nhàng sờ nốt chu sa trên trán mình —— cậu có thể nhìn thấy yêu quái đều là nhờ nốt chu sa Thương Tứ điểm trực tiếp đâm thủng sự thật này, có lẽ là một chút ôn nhu ít ỏi của Thương cậu suy nghĩ rõ ràng xong, Thương Tứ lại lên tiếng, “Vết chu sa này sẽ tồn tại cả đêm, ngươi cứ ở lại đây đến hừng đông ngày mai hẳn đi.”Lục Tri Phi đi tới phía sau hắn, “Anh… có… có thể giúp tôi điểm một lần nữa không? Tôi muốn trở về nhìn ba ba.”Thương Tứ không trả lời, Lục Tri Phi có chút vội vàng nói “Tôi có thể không lấy thù lao lần này, anh không phải thích thức ăn tôi nấu sao? Tôi có thể mỗi ngày đều nấu cho anh, tôi còn có thể…”“Hừ.” Thương Tứ bỗng nhiên cắt lời cậu, quay đầu đem gương mặt đắm chìm trong ánh trăng, lẳng lặng nhìn Lục Tri Phi nói “Ngươi quá nóng nảy.”“Nhưng ba ba có thể còn đang đợi tôi.” Thanh âm của Lục Tri Phi đã tỉnh táo lại, chỉ là dưới lớp mặt biển phẳng lặng đó lại nổi lên sóng gió Thương Tứ chưa từng nhìn thấy, “Ba ba nhất định còn đang đợi tôi quay về.”“Nhưng chấm chu sa của ta cũng không phải dễ dàng điểm lên như vậy.” Thương Tứ vẫn cự tuyệt, “Đi nghỉ ngơi đi, ngày mai tiếp tục theo ta học chữ.”“Tôi…” Lục Tri Phi còn muốn nói điều gì, thế nhưng chỉ mới nháy mắt một cái Thương Tứ đã biến mất, để lại một mình cậu đứng trong đình viện tối đen, suy nghĩ xuất Bạch Thái Hắc rất nhanh đã chạy trở về, kéo kéo ống quần Lục Tri Phi, “Lục Lục, Lục Lục, phòng ở đã chuẩn bị tốt rồi! Đi ngủ thôi!”Lục Tri Phi đến giờ mới chợt tỉnh lại, đi theo bọn họ.–Phía bên kia, Thương Tứ không chút rụt rè xuất hiện trong khu nhà đại minh tinh Cù Tê đang ở, dọc theo cầu thang chậm rãi đi lên. Cửa nhà Cù Tê đóng kín, thế nhưng việc này đối với Thương Tứ mà nói cũng không phải vấn đề gì, phá khóa rồi vào trong —— Tính cách của vị đại minh tinh này cũng rất bình dân, mà căn nhà này cũng bình dân hệt như vậy, nội thất bên trong tựa hồ đều đã có niên đại lâu đời, thứ duy nhất đáng giá khen ngợi chính là cả căn nhà đều được quét dọn sạch sẽ, bố trí cũng cực kỳ có phẩm đượm phong cách của Cù Thanh Tứ với tay lên cầm một quyển sách trên kệ, 《Mộng khê bút đàm 》 bản viết tay, trên lạc khoản có ghi năm 1910, tại nhà cũ Thượng Hải, Cù Thanh thứ khác Thương Tứ cũng không thèm nhìn, nơi này quá nặng vết tích của Cù Thanh Hành, nếu không phải đã cực kỳ xác định đối phương đã chết đi, Thương Tứ tuyệt đối sẽ cho rằng người kia còn sống, hơn nữa còn ở trong căn phòng này đọc sách uống trà, an hưởng thái bình thịnh người kia rõ ràng đã chết, chuyện vết tích của bằng hữu bị người khác tận lực mô phỏng theo khiến Thương Tứ cực kỳ không vui. Hắn chợt nhớ đến điều gì, xoay người mở tủ quần áo trong phòng ngủ, bất chợt còn phát hiện vài bộ sườn xám được cất sâu trong tủ phục phụ nữ?Không, sợ rằng không chỉ là như Tứ xoay người, chắp tay sau lưng quan sát gian phòng ngủ này, trong không khí ngờ ngợ còn lưu lại một tia nguyên lực ba động —— đó là khí tức của Khốn linh ai đã từng bị vây ở nơi này? Hơn nữa thời gian nhất định không ngắn, bằng không khí tức của Khốn linh tỏa cũng không thể đọng lại lâu đến thế.–Cùng lúc đó, một mình Lục Tri Phi ngủ không được, liền ngồi trên bậc thềm trước cửa phòng, dựa vào tường ngây ngô. Bất chợt, một thân ảnh xuất hiện trong đình viện, Lục Tri Phi còn tưởng là Thương Tứ đã trở về, đứng dậy rướn người ra lan can xem xét, lại nhìn thấy một người đàn ông xa lạ mặc áo choàng nọ giương mắt nhìn cậu, gương mặt nghiêm nghị hờ hững lạnh lùng không chút biểu tình, “Thương Tứ không ở đây?”“Anh ta đã ra ngoài.” Lục Tri Phi bảo trì trấn tĩnh, “Anh là ai?”“Ngươi có tư cách hỏi sao?” Người nọ ngẩng đầu nhìn Lục Tri Phi, thế nhưng thần tình kia giống như Lục Tri Phi chỉ là một hạt bụi giữa phàm trần, “Bảo hắn đi ra gặp ta.”Thần sắc của Lục Tri Phi so với người nọ càng đạm mạc, “Ồ, rất xin lỗi, tôi cũng không có tư cách ra lệnh cho anh ta đi ra gặp anh.”Nam nhân nhíu mày, “Thương Tứ dạy quy củ cho ngươi như vậy sao? Không lớn không nhỏ.”“Thư trai có quy củ của thư trai.” Tâm tình của Lục Tri Phi tối nay không phải quá tốt, đối mặt với chất vấn bất chợt ùa đến như vậy hiển nhiên càng không thoải mái gì, “Tôi không biết anh ta khi nào sẽ trở về, nếu anh muốn đợi, xin cứ tự nhiên.”Dứt lời, Lục Tri Phi xoay người về phòng, thân ảnh của người đàn ông nọ lại hiện ra chắn trước mặt cậu, “Ta có chuyện rất trọng yếu muốn tìm hắn, nói cho ta biết hắn ở nơi nào.”“Tôi không biết.” Lục Tri Phi cũng không sợ người này ra tay, Lão Trúc Tử từng nói qua, thư trai có cấm chế, trừ phi người tới còn lợi hại hơn Thương Tứ mới phá vỡ được, bằng không Lục Tri Phi chính là tuyệt đối an toàn, hơn nữa người này có thể tự do ra vào, xem ra hẳn cũng là bạn của Thương Tứ. Chỉ là, cho dù người nọ không động thủ nhưng cũng không chịu tránh đường, hai người cứ trầm mặc giằng co như nhiên, hai tiếng “Bì bõm!” đánh vỡ bình bé mập Thái Bạch Thái Hắc từ trong góc lao ra, trong tay còn cầm hai cái chổi size bỏ túi phi thường anh dũng chạy đến chắn ở trước mặt Lục Tri Phi, cái chổi vung lên, “Hừ! Người từ phương nào đến!”Nam nhân ngẩn người, lập tức trưng ra bộ mặt đen đến mức hai bé mập cũng run rẩy lên, “Tinh, Tinh quân!”Tinh quân? Lục Tri Phi lập tức nhớ đến, mình từng nghe qua cái tên này ở chô Nam Anh.“Hức hức hức hức…” Hai bé mập nhìn thấy mặt của Tinh quân liền cảm giác được yêu sinh phải thành bi thảm, mà đúng lúc này, một đạo thanh âm bình thường nghe rất thiếu đánh thế nhưng tối nay lại thuận tai đến thần kỳ vang lên, “Ôi chao, tôi còn tưởng là ai chứ? Hóa ra là Tinh quân đại giá quang lâm, trăm năm khó gặp, ngài không đi làm đại sự mà chạy đến chỗ tôi khi dễ kẻ nhỏ yếu làm gì?”Tinh quân quay đầu lại, chỉ thấy Thương Tứ đứng trên lan can, đưa lưng về phía ánh trăng, gương mặt chìm trong bóng tối. Vì vậy cũng nói “Trăm năm không gặp, ngươi trước sau vẫn thích giả vờ giả vịt.”Thương Tứ nhếch miệng cười, “Cái này gọi là khốc soái. Ngươi cũng không ngủ suốt một trăm năm, lượng từ thế nào vẫn cứ bần cùng như vậy chứ?”“Thao.” Tinh quân thấp giọng mắng một câu, Lục Tri Phi không hiểu vì sao lại cảm thấy rất sảng khoái. Lúc này Thương Tứ đã nhảy xuống khỏi lan can, đứng chắn trước mặt Lục Tri Phi khoảng nửa bước, dư quang nhìn về phía cậu, “Thế nào còn chưa ngủ? Đi ra ngắm sao ngắm trăng à?”Lục Tri Phi sai rồi, độc của Thương Tứ là tung ra không chịu ảnh hưởng của góc chết, càng không phân biệt địch đó lại đến phiên Tinh quân phóng độc, “Y không phải đang đợi ngươi sao?”Trong lòng Lục Tri Phi nói thầm một câu, tôi làm sao phải đợi anh ta, thế nhưng ngữ điệu của Tinh quân ý vị thâm trường khiến cậu cảm thấy có chút không thích hợp. Ánh mắt đảo qua, chợt thấy trên người đang mặc bộ y phục sắc màu rực rỡ, lại nhớ đến nốt chu sa trên ở —— Thương áo —— Thương chu sa —— Thương Tứ Tri Phi cũng biết bộ dạng trang điểm lộng lẫy này của mình không có chút sức thuyết phục nào, càng không muốn tiếp tục nhận lấy độc khí của yêu giới bọn họ, liền lạnh lùng nói “Hai người cứ nói chuyện, tôi đi trước.”Sau đó, xoay người, vào phòng, đóng cửa, “Phanh!”Tinh quân hồ nghi, “Y có phải đang tức giận hay không?”“Ta thực sự rất khó hiểu, dựa vào sự ngu đần của ngươi, vì sao có thể sống đến bây giờ mà chưa bị đánh chết?” Thương Tứ quân bằng phẳng, “Bởi vì không ai giết được ta.”Câu nói vừa dứt, trong mắt Tinh quân lại hiện lên một mạt tức giận, “Ngươi biết rõ thân thể Nam Anh không tốt, vì sao còn muốn đệ ấy giúp ngươi chạy chân?”Thương Tứ lạnh mặt đối diện, “Nếu ngươi đã biết thân thể y không tốt, vì sao còn khiến y buồn bực không vui lâu như vậy? Trăm năm trước ta cũng đã cảnh báo ngươi, phá nhân duyên của người khác, cẩn thận thiên lôi đánh xuống.”“Nhân yêu thù đồ, huống hồ đây còn là lời thề do tự người nọ lập ra, nếu như gã ngay cả chuyện này cũng không thể đối mặt thì có tư cách gì đến với Nam Anh? ““Nhân yêu thù đồ hay cái rắm.” Thương Tứ cười nhạo, “Đám lão bất tử kia mụ nội nó cũng chết sạch cả rồi, ngoại trừ ta còn ai đủ khả năng tiếp quản đám rối rắm này?”“Lẽ nào ngươi đã quên bi kịch của Cù Thanh Hành sao?” Tinh quân Tứ lặng lẽ, ánh mắt nhìn tinh quân tràn ngập bi ai, qua vài giây mới nói “Mắng ngươi ngu ngươi đúng thật liền trở nên ngu ngốc, một là yêu quái đực, một là nam đạo sỹ, ngươi có giỏi làm bọn họ sinh ra bán yêu ra cho ta xem? Nếu thật sự có thể sinh, ta liền gọi ngươi một tiếng cha!”Tinh quân nhất thời lâm vào sự trầm mặc khả nghi, vài giây sau cứng rắn lái vào trọng tâm câu chuyện, “Hôm nay Nam Anh nhờ ta điều tra Cù Thanh Hành, tra xét một hồi lại phát hiện có chỗ không đúng. Cù Thanh Hành có một học sinh gọi Hứa Uyển Linh, ngươi có biết không? Nàng đã chết rất nhiều năm rồi, thế nhưng cho đến bây giờ còn chưa đầu thai.”“Du hồn?”“Không,” Tinh quân lắc đầu, “Hồn phách của nàng đã thất tung, đồng thời còn thành công lừa gạt ta. Nếu như không phải lúc điều tra Cù Thanh Hành tiện thể phát hiện nàng, đến bây giờ ta vẫn còn không biết.”Nghe vậy, Thương Tứ trong đầu linh quang chợt hiện, “Ta biết mấy năm nay nàng đã ở đâu.”————-Tác giả có lờiTrong dàn ý của tác phẩm này, ngoại trừ Thái Bạch Thái Hắc và Nam Anh nhuyễn nhuyễn nhu nhu của chúng ta, những yêu quái khác đều có độc. Chương sau phó cp sẽ xuất hiện, chính là dân quốc tiểu thiếu gia và trung khuyển của y mà ta từng nhắc đến trên weibo ~
Yêu quái thư phòng Tác giả Biết rõ phong Văn án Đông phố cuối tân mở một tiệm sách, có thực đặc biệt danh tự - yêu quái thư phòng. Thư phòng chủ nhân là chỉ từ dân quốc một giấc ngủ thẳng đến hiện tại yêu quái, tính tình cổ quái tính cách phúc hắc vạn năm lão bất tử, vì thích ứng hiện đại sinh hoạt, hắn thỉnh một sinh hoạt trợ lý. Trợ lý mới là nam nhất, nhan chính tự xấu Lãnh U Mặc, có thể hoa thủy tận lực không nói lời nào, muốn nói nói, tận lực một câu đem lão bản độc chết. Cho nên, này cố sự, có độc. Trợ lý thụ lão bản công,1v1,he, thoải mái hằng ngày bản đô thị chuyện lạ. Nội dung nhãn Linh dị thần quái ngọt văn Tìm tòi mấu chốt tự Nhân vật chính Lục Biết Phi, Thương Tứ ┃ phối hợp diễn Mã yến yến, Đồng Gia Thụ, cửu ca ┃ cái khác Liên can ngưu quỷ xà thần nhị bức bệnh thần kinh ================== ☆, yêu quái thư phòng Phù vân tán, Minh Nguyệt chiếu người đến. Lục Biết Phi không nghĩ tới tại đây thành Bắc Kinh rắc rối phức tạp trong ngõ nhỏ, ném rác rưởi còn có thể đụng tới cái kia đạo sĩ. Đạo sĩ một thân đạo bào, Đào Mộc trâm kéo búi tóc, trên mũi còn giá một bộ viên khuông kính đen, phất trần run lên ngăn lại Lục Biết Phi, lại hướng dưới ánh trăng như vậy vừa đứng,"Tiểu huynh đệ, có thể coi là một quẻ sao? Nhìn ngươi rất hợp ta mắt duyên , hôm nay lão đạo cuối cùng một quẻ, cho ngươi đánh bát bát chiết ! duy trì thanh toán bảo trả tiền, phi thường phương tiện." Lục Biết Phi mang theo rác rưởi túi, liền lẳng lặng nhìn hắn. Đạo sĩ giấu ở kính đen sau trong ánh mắt chợt lóe một tia sắc mặt vui mừng, có hi vọng. Vì thế nhanh nhẹn bấm đốt ngón tay tính toán, Thanh Thanh cổ họng,"Tiểu huynh đệ, ta xem ngươi Thiên Đình phong phú, mặt hình tiêu trí, ánh mắt gian đào hoa ẩn hiện, đây là muốn giao đào hoa dấu hiệu a...... Di?" Đạo sĩ đang tại bấm đốt ngón tay ngón tay bỗng nhiên dừng lại, hắn như là tính đến cái gì, vội vàng đem kính đen kéo xuống dưới, nheo lại mắt cẩn thận triều Lục Biết Phi xem,"Ngươi là......" Lục Biết Phi tháo xuống khẩu trang, lạnh lùng nhìn hắn,"Đạo trưởng quý nhân hay quên sự, không biết ta ?" "Ai yêu ta đi !" Đạo sĩ giống thấy quỷ, xoay người liền lưu. Lục Biết Phi đi nhanh đuổi theo, một phen nhéo hắn sau áo đem hắn giữ chặt. Nhưng là đạo sĩ không từ a, giãy dụa gian, chính mình đem chính mình cấp trật chân ngã, nhân tiện đem lục biết cũng không phải cấp lôi kéo một mông ngồi xuống địa thượng. Ào ào, rác rưởi túi phá, rác rưởi tát nhất địa đạo sĩ ăn đau đến che chính mình đầu, lại vừa lúc nhìn đến phù vân tản ra, lộ ra một vòng sáng tỏ trăng tròn.
yêu quái thư trai