y nữ về thời loạn

Thời sự - Báo Vĩnh Long online, Cơ quan của Đảng Bộ, chính quyền và nhân dân tỉnh Vĩnh Long. Tiếng nói của đảng bộ và nhân dân Vĩnh Long. Trang chủ Thời sự. Thủ tướng đối thoại với phụ nữ Việt Nam. 16:30 | 15/10/2022. Nhân kỷ niệm 92 năm ngày thành lập Hội LHPN Việt Yuntanie. Complete. Nữ y về thời loạn Tên gốc: Xuyên qua loạn thế y nữ Thể loại: Xuyên không, cổ đại, điền văn Tác giả: Triệu Dân Edit: Yunchan Độ dài: 111 chương. Truyện được đăng trên trang wordpress: Tình trạng edit: Hoàn Giới thiệu nội dung: Nghiên cứu sinh đại học y Văn Đan Khê vượt thời gian tới thời Nghiên cứu sinh đại học y Văn Đan Khê vượt thời gian tới thời loạn cuối triều Minh, gặp phải một tên thủ lĩnh thổ phỉ đần hết chỗ chê Trần Tín. Thế nhân đều cho hắn là sói, cô là dê, nhưng ai ngờ đâu, cô mới là con sói đội lốt cừu. Đây là câu chuyện về một nữ phúc hắc đấu trí với một tên ngốc xít. Tìm kiếm với từ khoá: Share Bà đã trải lòng với một người bạn thân và người này kể lại cho Nicholl. Một đoạn của The New Royals do Vanity Fair trích dẫn cho hay vị quân vương "kiệt sức" bởi tình trạng hỗn loạn mà Harry và Meghan gây ra. Động thái của đôi vợ chồng gây rạn nứt trong gia đình hoàng gia. Nữ hoàng Elizabeth II luôn hy vọng Hoàng tử Harry sẽ hòa giải với gia đình. Người đẹp xứ kim chi ăn gian gần 20 tuổi khi quay lại kiểu tóc này. Nữ diễn viên Song Hye Kyo được xem là một trong những tượng đài về nhan sắc của Hàn Quốc. Bước qua tuổi 41, nữ diễn viên vẫn giữ được nhan sắc như thời đôi mươi. Mỗi lần xuất hiện trước Thuở ấy có 4 sao nữ được tặng cho danh hiệu "giáo chủ" và là "nữ thần thanh xuân" của rất nhiều chàng trai lẫn cô gái là Thái Y Lâm, Vương Tâm Lăng, Dương Thừa Lâm và Trương Thiều Hàm. Theo thời gian, sự nghiệp của họ cũng chịu ảnh hưởng bởi sự xuống dốc của Dịch Vụ Hỗ Trợ Vay Tiền Nhanh 1s. Edit YunchanVào một sớm mai tháng tư tiết trời ôn hoàn, trong không khí bảng lảng hương thơm thoang thoảng. Văn Đan Khê rời giường rửa mặt xong xuôi rồi sửa soạn vào bếp làm bữa chưa quen việc nên cô phải chà cái dao đánh lửa tận mấy lần mới nhóm được củi. Văn Đan Khê không nén nổi nụ cười tự giễu, ngồi bên chồng rơm củi nhóm lửa mà nghĩ tới chuyện xảy ra với mình nửa tháng qua Cô vốn là một nghiên cứu sinh của đại học Trung y mới được nhận vào bệnh viện, đang chuẩn bị hăm hở dựng nên sự nghiệp vĩ đại, muốn tích lũy kinh nghiệm để mở phòng khám của riêng mình. Ai ngờ đâu chỉ vì một cơn cảm cúm mà cô lại bị lôi đến nơi này, trở thành một Văn Đan Khê trùng họ trùng tên. Nhưng cha mẹ của Văn Đan Khê ở đây đều mất cả, chẳng lâu sau anh trai và chị dâu cũng nối tiếp nhau nhắm mắt xuôi tay về Tây Thiên, chỉ để lại một cháu trai sáu tuổi, cháu gái năm tuổi và cô sống nương tựa vào nhau. Thế còn chưa đủ, họa vô đơn chí thế nào Văn Đan Khê lại bị Chu gia đính hôn từ thuở nhỏ hồi hôn. Thế là Văn Đan Khê không vượt qua nổi đả kích liên tiếp nên đổ bệnh nặng, khi tỉnh lại thì đã đổi sang linh hồn của Văn Đan Khê hiện Đan Khê nhìn bữa sáng đã gần chín tới thì định tắt lửa rồi đi gọi hai đứa nhóc dậy ăn sáng. Nhưng cô vừa đứng lên thì bỗng nghe thấy trong sân có người múc nước rửa mặt, chứng tỏ hai đứa trẻ Tuyết Tùng và Tuyết Trinh đã thức dậy rồi. Văn Đan Khê không dằn được tiếng cảm thán, quả nhiên con nhà nghèo đã biết lo từ rất sớm.“Cô cô ơi.” Tuyết Tùng chạy lót tót vào bếp nhắm thẳng về phía cô, phơi ra gương mặt cười toe toét đáng Đang Khê cười nói “Trên bếp có nước nóng, cháu múc một gáo mang ra cho muội muội rửa mặt với nhé.”Hai đứa trẻ tự rửa sạch tay chân mặt mày, rồi ngồi thật ngay ngắn vào bàn, chờ Văn Đan Khê lên, sau đó ba cô cháu im lặng ăn xong bữa sáng. Văn Đan Khê mới đặt đũa xuống thì bỗng nghe thấy có người gõ Tùng hiểu chuyện bèn nói ngay “Cô cô đi đi, chắc là có người đến khám bệnh đấy ạ.”Thế là Văn Đan Khê vội vàng ra mở cửa. Bàn tới chuyện này, Văn Đan Khê quả là phải cảm thán với sự trùng hợp lạ lùng họ Văn và nhà cô ở hiện đại tương đối giống nhau ở chỗ hai nhà đều làm nghề y mấy đời. Ông nội của Văn Đan Khê thời này là một đại phu có tiếng ở quê hương, sau đó vì nạn cướp mà phải dời nhà tới Dịch Châu. Cha Văn tới tuổi trung niên mới có được mụn con gái như Văn Đan Khê nên yêu thương hết mực, lúc hành y thường nắm tay dạy Văn Đan Khê học chữ, nhân tiện còn dạy cho cô biết ít y thuật. Nhờ đó, lúc cô vượt thời gian tới đây chẳng gặp trở ngại gì với nghề nghiệp của thân thể này, các hương thân quanh đây cũng chẳng thấy có gì bất này đang độ giao mùa, vả lại một khoảng thời gian trước thời tiết lúc lạnh lúc nóng, làm mọi người rất dễ sinh bệnh. Trời vừa sớm tỏ, bên ngoài cửa ra vào của Văn gia đã đứng chật người tới đây xem bệnh, có người đứng chờ, có người thì dìu người thân bên cạnh. Văn Đan Khê niềm nở mời các hương thân vào trong viện. Vì nhà chính không quá rộng nên có người còn đứng lấn ra cả ngoài Đan Khê chẩn cho từng người một “Vương đại gia, ngài bị cảm lạnh nên chú ý mặc nhiều quần áo hơn. Lát nữa ta sẽ kê cho ngài một đơn thuốc, ngài uống trong vòng hai ngày là hết.”“Lý đại nương, bệnh cũ của đại nương tái phát đấy mà.”…Văn Đan Khê kiên nhẫn nói kỹ những điều cần lưu ý cho các thôn dân, ai hỏi đều trả lời rất cặn kẽ. Tiền xem bệnh nếu có thì trả nếu không thì nợ lại. Ấy chẳng phải vì Văn Đan Khê muốn làm thánh mẫu chẳng màng tư lợi, bụng mình đói meo chưa lo nổi đã đòi khám bệnh miễn phí cho người. Mà đây là quyết định của cô sau mấy ngày suy nghĩ, tính từ khi cô đặt chân tới nơi gia ở thôn Thanh Khê vốn là một nhà từ nơi khác tới, tuy nhờ thân phận đại phu mà thôn dân không quá bài xích họ, nhưng sự xa cách vẫn đang tồn tại ngấm ngầm. Chưa kể giờ đây cô chỉ có một thân một mình không nơi nương tự. Mà căn cứ vào sự nghe ngóng quan sát của cô trong nửa tháng này, cô còn biết được triều đại này không hòa bình. Cụ thể ra sao cô không rõ lắm, nhưng qua những lần tán chuyện của thôn dân hàng ngày, thì ở đây thường xuyên có quân Thát tử* và bọn cướp lẫn vào dân chạy nạn tới tàn sát thành trấn và thôn làng, thế thời loạn lạc nên phải săm soi xét vì thế cô muốn chắt chiu từng tý, cố hết sức để lại ấn tượng hiền lành trong lòng thôn dân, hy vọng họ đừng làm khó cho ba cô cháu. Và quả thật việc làm của cô cũng đạt được đôi chút hiệu quả, người xưa tương đối chất phác, phần lớn mọi người đều có ân tất báo, cho dù người thân của bệnh nhân không có tiền để trả, nhưng thay vào đó họ lại cầm qua một giỏ thức ăn hoặc bưng sang một bát gạo. Dần dần tích tiểu thành đại, cũng đủ để ba người họ chèo chống qua ngày.* Chỉ người phía đông Mông Cổ, phía đông bắc Nội Mông và nước Mông Cổ ngày nay. Hàng người xem bệnh rút ngắn dần, phần lớn hương dân đều tới với cái mày chau, ra về với đôi mày giãn.“Văn cô nương, mụ đây nghèo khó, không có cách nào để trả phí chẩn bệnh cho cô, thôi thì cô cầm đỡ mấy cái trứng gà này nhé.” Đây là Vương bà tử ở phía Tây đầu thôn, mấy hôm trước Văn Đan Khê vừa khám bệnh cho con của Đan Khê vội vàng từ chối “Vương bà bà, nhà bà không dư dả gì, nên cầm về đi ạ.”“Không, không được. Nhà ta nghèo chỉ có mấy cái trứng gà này mà thôi, chẳng lẽ cô nương chê ít sao?”Văn Đan Khê thấy bà khăng khăng mãi, đang muốn nhận lấy cho bà vui lòng, thì đột nhiên bên ngoài viện vọng tới tiếng vó ngựa dồn dập từng người nghe thấy tiếng động rầm rập thì nhốn nháo hẳn lên, có người la lên thất thanh “Chạy mau! Quân Thát tử tới!”Thế là trong phút chốc có người chạy bán mạng ra ngoài, có người leo thẳng qua tường. Những người phụ nữ trẻ tuổi thì càng quẫn trí hơn chạy trốn tan tác. Trong viện hò hét loạn cả lên, Tuyết Tùng và Tuyết Trinh càng sợ tới nỗi mặt cắt không còn giọt máu, hai đứa rúc sát vào người cô cô mình, nhìn chòng chọc cửa lớn với ánh mắt hoảng sợ vô sao Vương bà cũng lớn tuổi nhất ở đây nên cũng bình tĩnh hơn tất cả, vội vàng cất giọng hét lớn “Nghe thấy tiếng vó ngựa nhưng không nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết, chưa chắc là quân Thát tử đâu.”Nói đoạn bà cũng thấy không yên bụng lắm, bèn run bần bật chạy vào bếp cầm ngay một cái nồi, quẹt lọ nghẹ bôi vào mặt cô, nhỏ giọng dặn “Bất kể có phải là quân Thát tử không, cứ bôi lên cũng chẳng thừa gì, cô trốn lẹ đi.”Văn Đan Khê mỉm cười với bà, định lên tiếng nói gì đó thì chợt nghe tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần hơn, sau cùng dừng lại ở cổng sân, một loạt mười mấy người đàn ông lực lưỡng kéo rầm rập vào sân, sẵng giọng hỏi “Đây là nhà của Văn đại phu đúng không?”Những người chưa chạy kịp hoảng hốt ra mặt, người thì chui vào gầm giường, kẻ thì chui xuống gầm bàn. Văn Đan Khê cố hết sức giữ bình tĩnh, bước nhanh lên, nói giọng lễ độ “Văn đại phu là đại ca của ta, nhưng năm ngoái đã bị quân Thát tử giết hại, ta là muội muội của huynh ấy, chẳng biết các vị tìm đại ca ta có chuyện gì?”Mấy người đàn ông đô con đang săm soi Văn Đàn Khê hoàn toàn không hé răng, chỉ có một người mặt thẹo gật đầu sơ với cô rồi ngoảnh lại nói với một nam tử để râu quai nón “Vậy phải làm sao đây? Hay là tới thôn khác mời lang trung.”Râu quai nón bực dọc đáp “Đệ cũng biết mà, lang trung ở quanh đây đều mời hết rồi nhưng chả tên nào xài được. Cho nên đại ca mới bảo chúng ta tới đây tìm, ai dè… mẹ nó không may.”Hai người thở dài một tiếng rồi hạ giọng trao đổi vài câu nữa, sau đó quay lưng rời khỏi Văn gia. Văn Đan Khê thấy bọn họ đi xa rồi thì lòng mới thở phào thả lỏng. Những người đàn ông này vừa đi, các hương thân đang ẩn núp ở mọi ngóc ngách mới dám chui ra, ai nấy đều vỗ ngực xúc động, ngẫm lại vẫn còn người tò mò hỏi “Văn cô nương, cô không sợ sao?”Văn Đan Khê cười đáp “Thật ra ta cũng sợ, nhưng đây là nhà ta, nếu cả ta cũng bỏ trốn, bọn họ không tìm được người thì thể nào cũng nổi điên lên, lúc đó còn đáng sợ hơn nữa.” Vả lại căn nhà lá này có chỗ nào để trốn đâu, tìm một phát là ra người gật đầu, vì còn sợ hãi nên không màng tới chuyện xem bệnh nữa mà lập tức tạm biệt về nhà, lúc gần đi còn không quên nhắc nhở cô “Trông bề ngoài của những người này thì chắc là thuộc hạ của Độc Hồ tướng quân. Trước đây Trần tướng quân là một mã phỉ cướp bóc, người đời xưng là Hoạt Diêm Vương, cô cũng phải cẩn thận một tý.”Văn Đan Khê gật đầu với vẻ cảm kích. Tuy cô chỉ mới tới đây hơn nửa tháng, nhưng danh hiệu Độc Hồ tướng quân đã vang như sấm bên tai. Tới cả lúc Tuyết Tùng muốn hù dọa Tuyết Trinh cũng lôi tên hắn ra hù, uy lực phải nói là khủng khiếp. Tuy nhiên cô chưa từng tiếp xúc với những người như thế nên trong lòng cũng không quá sợ hãi như những người chân các hương thân đi rồi Văn Đan Khê bèn khóa cửa viện lại, rồi xách giỏ dắt hai đứa cháu ra đứa nhỏ vẫn chưa hết hoảng, tay nắm chặt vạt áo cô không dám thả, nhắm mắt cun cút theo đuôi, dọc đường Văn Đan Khê luôn dịu giọng an ủi. Ba người vừa ra tới cổng thôn, thì bỗng thấy trên đường làng cuộn lên màn bụi mịt mù. Văn Đan Khê thất kinh, đúng là mấy tên kia quay lại! Văn Đan Khê còn đang đắn đo xem có nên chạy hay không, thì loáng cái những tên đó đã trờ tới ngay trước xuống ngựa trước tiên là tên râu quai nón, hắn chỉ một ngón tay vào Văn Đan Khê, nói thẳng “Cô, theo chúng ta một chuyến!” Tên gốc Xuyên qua loạn thế y nữThể loại Xuyên không, cổ đại, điền vănEdit YunchanĐộ dài 111 Đan Khê là một nghiên cứu sinh đại học chuyên ngành y khoa nhưng lại được vượt thời gian về thời loạn cuối triều Minh, cũng tại đây cô gặp phải một tên thủ lĩnh thổ phỉ nhưng đần chỗ chê Trần Tín. Thế nhân đều cho hắn là sói, cô là dê, nhưng ai ngờ đâu, cô mới là con sói đội lốt cừu. Đây là câu chuyện về một nữ phúc hắc đấu trí với một tên ngốc xít. Edit YunchanSau khi ăn cơm xong, mọi người tiếp tục tán gẫu với Trần Quý Hùng. Vì được trở về cố thổ nên Trần Quý Hùng hết sức xúc động, trò chuyện cũng hào hứng vô cùng. Tuy mọi người đều sẵn lòng nghe ông kể chuyện, nhưng ai cũng thấy lão gia tử đã mệt mỏi rã rời. Thế nên Tần Nguyên và Trần Tín cố khuyên ông về nghỉ ngơi. Trần Quý Hùng không lay chuyển được mọi người, đành phải gật đầu đồng ý đi nghỉ. Trước khi đi, Trần Quý Hùng liếc qua những người đang ngồi, miệng khép mở vài lần như có lời muốn nói. Tần Nguyên thấy thế bèn vội vàng lên tiếng “Trần bá phụ, chúng ta đều không phải người ngoài, người có chuyện gì cứ nói thẳng ra là được rồi.”Trần Quý Hùng ngập ngừng giây lát, mới nói “Ta là người thô kệch nên có gì nói nấy, các con nghe được thì nghe, không nghe được thì cho qua.”Trần Tín vội vàng tiếp lời “Nghĩa phụ, người cứ nói đi.”Trần Quý Hùng than nhẹ một tiếng, bùi ngùi nói “Hiện nay thiên hạ nổi lên binh đao bốn phía, thiên tai liên miên, bách tích trôi dạt khắp nơi, không ăn no bụng. Ở mặt nào đó, Dịch Châu của chúng ta cũng được tính là thiên đường. Có điều… các con cũng đừng quá xa hoa. Tiệc rượu như hôm nay có hơi quá, quá thịnh soạn rồi.”Trần Tín ngẩn ra, hắn nhìn lướt qua Văn Đan Khê thật nhanh, Văn Đan Khê vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như đang suy nghĩ điều gì. Nét mặt của Tần Nguyên đại khái gần giống Văn Đan Quý Hùng cũng biết bàn tiệc này là Văn Đan Khê chuẩn bị riêng cho mình, cho nên lập tức đổi giọng “Ta cũng rõ các con thương lão nhân ta chịu khổ ở Đông Lỗ, nên muốn thể hiện chút tâm ý của mình. Tình thì ta nhận, có điều sau này nên chú ý nhiều hơn. Nhà sống qua ngày phải tính toán tỉ mỉ.”Văn Đan Khê hơi cúi đầu có phần ngượng ngùng. Từ khi tới đây cô chẳng có hứng thú nhiều tới trang phục mũ áo, nhưng do chịu ảnh hưởng của gia đình kiếp trước nên có yêu cầu rất cao với ẩm thực. Sức khỏe của mẹ cô không tốt lắm, chưa kể hồi bé cô cũng hơi yếu ớt, vì hai mẹ con nên cha cô cũng rất nhọc lòng về chuyện ăn uống. Còn mời cả bảo mẫu có tay nghề làm bếp thiện nghệ về thói quen ăn sâu bén rễ này, nên dù dưới điều kiện sơ sài ở thôn Thanh Khê cô cũng cố hết sức chăm chút sao cho cơm nước thật ngon lành. Sau khi lên núi Nhạn Minh, có rất nhiều nội vụ trên núi đều do cô xử lý, lúc ấy cô thấy bọn Trần Tín thường phải luyện binh đánh trận thật cực khổ, vì vậy bữa nào cũng muốn họ được ăn ngon. Dần dà những người này cũng tập thành thói quen. Không ai thấy bất ổn cả. Nhưng hôm nay vừa nghe thấy lời thức tỉnh của Trần Quý Hùng, cô mới ý thức được bản thân đã hơi quá. Dù sao, cô đang ở cổ đại thiên tai chiến loạn không ngừng, chứ không phải thế kỷ hai mươi mốt dồi dào tài Tín sợ Văn Đan Khê buồn bèn vội nói chen vào “Con biết rồi nghĩa phụ, thật ra đều tại con, con hơi tham ăn. Suốt ngày quấn lấy Đan Khê bắt nàng làm đồ ăn ngon. Sau này con chú ý là được rồi.”Trần Quý Hùng cũng rất biết chừng mực, nhanh chóng chấm dứt đề tài này, cười ha hả với Văn Đan Khê “Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa. Ầy, người tới tuổi này đúng là thích lải nhải, các con cũng đừng chê ta phiền.”Văn Đan Khê ngẩng đầu lên, mỉm cười, đáp lại Trần Quý Hùng bằng giọng thành khẩn “Nghĩa phụ dạy rất phải, chúng con là người trẻ dù sao cũng ít kinh nghiệm, suy nghĩ nông cạn. Sau này mong người nhắc nhở nhiều hơn. Tục ngữ nói nhà có người già như có báu vật. Chúng con phải thấy may mắn vì có được một báu vật như người mới đúng, làm sao lại ngại phiền hà được ạ.”Mọi người nghe vậy thì đều mỉm cười, bầu không khí cũng trở nên dễ chịu hơn hẳn. Trong mắt Trần Quý Hùng ánh lên tia khen ngợi, ông gật đầu liên tục “Tốt tốt. Lão đây có nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ có một nữ nhân tốt đẹp bực này.”Trần Tín thấy tình hình chuyển biến, nhanh nhảu ném ánh mắt cảm kích qua Văn Đan Quý Hùng khoát khoát tay nói “Được rồi, ta đúng là hơi mệt thật rồi, các con đừng tiễn cứ về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn cả núi việc phải làm nữa.”Mọi người khách sáo thêm mấy câu rồi dần dừng chân lại, riêng Trần Tín vẫn tiễn Trần Quý Hùng về tận phòng, nán lại một lát mới về nhà nghỉ đẩy cửa vào phòng, thấy Văn Đan Khê đang ngồi ngay ngắn trước bàn cầm bút viết gì đó. Trần Tín áp sát lên nhìn thử, chữ trên đó y như nòng nọc, phần lớn hắn đều không Tín gãi đầu, hỏi với vẻ mặt nghi hoặc “Vợ à, nàng viết cái gì vậy?”Văn Đan Khê đáp mà không buồn ngẩng đầu lên “Đây là cách ghi chép gia truyền của nhà ta, ta phải học để tính toán.”Trần Tín hơi ngượng ngùng nhìn sắc mặt của cô, dè dặt nói “Đan Khê, nàng không giận thật chứ?”Văn Đan Khê lườm “Ta lớn tới ngần này rồi chẳng lẽ không biết phải trái sao? Nghĩa phụ cũng vì tốt cho chúng ta thôi.”Trần Tín cười hì hì, càng thấy vợ mình quá cọ một hồi rồi lại nghiêm trang nói “Nương tử, trước mắt nghĩa phụ đang thiếu nhất một món, có phải chúng ta nên nắm chắc thời cơ đáp ứng không?”Văn Đan Khê gật đầu “Chỉ cần nghĩa phụ nói ra thì chúng ta sẽ làm hết sức có thể.”Đồng tử Trần Tín xoay vòng, cười xảo quyệt “Hì hì, trước mắt nghĩa phụ thiếu nhất chính là tôn tử, vợ ơi, chúng ta đáp ứng nhanh đi.”Văn Đan Khê dùng mắt đục hắn, hoàn toàn câm nín. Một lát sau cô mới hỏi ngược lại “Nghĩa phụ chàng nói vậy thật à?”Trần Tín nói lấy lệ “Dù ông không nói ra miệng, nhưng ta đoán bảo đảm ông có nghĩ.”Văn Đan Khê không quan tâm hắn nữa, lòng thầm tính toán, thân thể này của cô đã mười tám tuổi, dựa theo cách phân định tuổi tác ở nơi này thì cô đã thuộc về nhóm phụ nữ đủ tuổi sinh nở. Hơn nữa bây giờ đại loạn chưa tới, nhân lúc thời cuộc tương đối hòa bình tranh thủ sinh một đứa bé, nói nào ngay cũng không Tín vẫn lải nhải suốt bên tai, Văn Đan Khê đoán chắc là hắn gặp lại người thân xa cách lâu năm nên có hơi bị… tăng động thái quá. Cô không ngắt lời hắn, mà chỉ lẳng lặng lắng nghe, chốc chốc lại hỏi vài câu.“Đan Khê, nàng đừng thấy nghĩa phụ là một người thô kệch mà lầm nhé, thật ra ông rất để ý. Ông ân oán phân minh, trọng tình trọng nghĩa. Tương lai chúng ta có con sẽ cho nó theo ông, để ông dạy nó võ nghệ, còn Nhị đệ dạy nó đọc sách.”Văn Đan Khê không nhịn được hỏi “Vậy chúng ta làm gì?”Trần Tín đáp tỉnh bơ “Chúng ta sinh tiếp.”Văn Đan Khê rét run. Xem ra cô phải dành thời gian phổ cập kiến thức kế hoạch hóa gia đình cho hắn mới điều, cổ đại lại không có khái niệm sinh ít chăm nhiều này, quan niệm của con người cũng không thể một sớm một chiều là thay đổi được. Đột nhiên cô thấy sức khỏe của cơ thể này không được tốt. Mặc dù sau khi cô tiếp nhận nó đã cố gắng bồi dưỡng, nhưng hiệu quả vẫn không quá cao. Hơn nữa vóc người cô mảnh dẻ, xương chậu rất hẹp, đây là chuyện cực kỳ bất lợi đối với sinh Tín đang hăng hái đặt tên cho đứa con tương lai của mình, chớp mắt cái đã thấy sắc mặt Văn Đan Khê không tốt, vội vàng hỏi “Nương tử, nàng sao vậy?”Văn Đan Khê thở ra một hơi dài, thử thăm dò “Nhị Tín, cơ thể của ta không tốt lắm, nếu sau này không đạt được yêu cầu của chàng thì làm sao đây?”Trần Tín bỗng nhiên vỗ đùi, kêu lên “Đúng, thân thể của nàng không tốt lắm, hơn nữa còn quá gầy. Xem ra chúng ta không thể tham lam được, chỉ sinh hai đứa là đủ rồi, một trai một gái là vừa hay.”Văn Đan Khê thiếu chút nữa đã thốt ra “Nếu ta chỉ có thể sinh con gái thì làm sao đây?” Nhưng câu này chỉ đảo vòng trong miệng cô rồi lại nuốt về bụng, bây giờ cô chưa có thai, lo lắng cũng quá xa rồi. Giả như có ngày chuyện này thật sự xảy ra, thì cô lại nghĩ cách hóa giải là được Tín kế bên lại lẩm bẩm “Ông trời thật không biết phân công nhiệm vụ, nam nhân eo to bụng bự, có sức khỏe, đáng lẽ sinh con phải để cho bọn ta làm mới đúng. Lúc sắp sinh, ăn vài bát thịt, rống một tiếng, dụng sức cái, con cũng phải lăn lông lốc ra ngoài.”Văn Đan Khê vốn đang rối rắm trong lòng, kết quả vừa nghe thấy câu này thì phụt một tiếng bật Tín liếc nương tử mình với ánh mắt mờ mịt, hắn cứ thắc mắc mãi, có lúc hắn cố ý chọc cho cô cười, nhưng giá nào cô cũng không chịu cười. Nhưng lúc hắn nói chuyện đứng đắn thì lại cười bất thình lình. Hầy, tâm tư nữ nhân đúng là khó Tín phồng má, không nhịn được lên tiếng hỏi “Nương tử, tại sao lúc ta kể chuyện cười thì nàng không cười, còn lúc ta bàn chính sự thì nàng lại cười?”Văn Đan Khê vươn hai tay ra ụp lên má hắn, dùng sức bóp cho hai cái má phồng xẹp lại, đợi hắn chu cái mỏ heo lên thì hôn chụt một cái, cười khanh khách nói “Nhị Tín, chàng thú vị ghê.”Trần Tín vẫn khó hiểu ra mặt, hắn hỏi tới “Nương tử, nàng nói là miệng của ta hôn thú vị sao?”“Ừ, thú vị.” Văn Đan Khê cười, phun ra một Tín cười quái dị, tiếp đó nhanh nhảu ra sức đề cử mấy bộ phận khác “Nương tử, trên người ta còn nhiều chỗ thú vị lắm. Đặc biệt là củ cải bên dưới càng thú vị hơn. Muốn biến sao thì biến, có thể lớn có thể nhỏ, có thể nóng có thể lạnh, có thể mềm có thể cứng.”“Chàng…” Văn Đan Khê cười tới nỗi xém nữa cắn luôn Tín có hơi bất mãn “Nàng không tin sao? Không phải nàng đã thử qua rồi à? Nàng sờ cái nữa xem.”Văn Đan Khê cười nắc nẻ, ngã lăn vào ngực hắn, Trần Tín cầm lấy tay cô đưa xuống eo mình, để chứng minh lời mình nói tuyệt đối không Văn Đan Khê xoa cây củ cải cách một lớp y phục của hắn, vỗ về chơi đùa vị trí nhạy cảm đó một cách hết sức dịu dàng thành thạo. Thân thể Trần Tín chợt run lên, tiếng hít thở dần khàn đục. Văn Đan khê dán chặt vào cơ thể đang mỗi lúc một nóng của hắn, một tay khác vòng qua hông vuốt nhẹ lên lưng hắn. Ánh mắt Trần Tín ngày càng mê loạn, hắn nuốt nước bọt, hỏi bằng giọng trầm khàn ám muội “Nương tử, ta không lừa nàng chứ, có phải đùa rất thích không?”“Ừ —“ Văn Đan Khê hết lời chống đỡ. Cô đáp khẽ trong miệng, động tác tay cũng càng lúc càng khiêu khích, thân thể Trần Tín lại run bắn lên vài cái, hắn chỉ cảm thấy cổ họng khô nóng, hô hấp dồn dập, trong cơ thể như dồn nén một ngọn lửa, muốn gấp rút trút hết sự vui sướng ra ngoài.“Nương tử, còn có thứ càng thú vị hơn, nàng chờ xem.” Trần Tín nói xong thì lập tức bế bổng cô lên, bước nhanh tới giường đặt cô xuống chăn, sau đó luống cuống tay chân xé nhanh xiêm y trên còn vừa xé vừa oán giận “Vẫn là mùa hè tốt, xé nhanh hơn.” Đánh giá từ 38 lượt Danh sách chương Truyện Yêu Thích Đọc Truyện Văn Đan Khê trong truyện Nữ Y Về Thời Loạn của tác giả Triệu Dân là một nghiên cứu sinh đại học chuyên ngành y khoa nhưng lại được xuyên không vượt thời gian về thời loạn cuối triều Minh, cũng tại đây cô gặp phải một tên thủ lĩnh thổ phỉ nhưng đần chỗ chê Trần Tín. Thế nhân đều cho hắn là sói, cô là dê, nhưng ai ngờ đâu trong câu chuyện ngôn tình sủng này, cô mới là con sói đội lốt cừu. Đây là câu truyện online về một nữ phúc hắc đấu trí với một tên ngốc xít. Vân Đan Khê là một nghiên cứu sinh vừa mới tốt nghiệp của đại học Trung y, trong một lần tình cờ nàng xuyên về cổ đại, linh hồn nhập vào tiểu cô nương Vân Đan Khê trùng họ trùng tên. Phụ mẫu của cô nương này đều đã mất, cả đại ca và đại tẩu cũng nối tiếp nhau nhắm mắt xuôi tay, chỉ để lại hai đứa cháu còn nhỏ dại. Họa vô đơn chí lại bị Chu gia đính hôn từ thuở nhỏ hồi hôn, đả kích nối tiếp đả kích tiểu cô nương liền không chịu nổi mà đổ bệnh, đến khi tỉnh lại thì linh hồn cũng đã thay đổi một Đan Khê từ hiện đại mà xuyên tới nơi đây. Một thời đại binh đao loạn mã, khắp thôn xóm đều là thổ phỉ hoành hành, nàng phải đối mặt với cuộc sống khó khăn, với thân phận nữ nhi yếu đuối thời phong kiến, với tương lai của hai đứa cháu ngây thơ cần được bao bọc chăm sóc… May thay, nàng vẫn còn có thể vượt qua khoảng thời gian khó khăn bằng những tri thức y học, trở thành nữ đại phu của thôn Thanh rồi, một biến cố bất ngờ xảy ra, nàng buộc phải lên núi theo một đám người kỳ lạ để chữa trị cho huynh đệ của họ, những người tự xưng là quân Phá Lỗ. Người ta nói rằng, trong thời buổi rối ren này, tướng quân là thứ không đáng giá nhất, mười mấy năm qua triều đình hỗn loạn nội chiến, khắp nơi thiên tai hạn hán, đâu đâu cũng có lưu dân, đạo tặc cũng nổi lên bốn phía. Vì làm an lòng dân, trấn an nhân tâm, chỉ cần ai không tạo phản dũng cảm đứng lên diệt thổ phỉ, liền phong cho họ làm tướng quân, nhưng có lợi ích gì đâu khi triều đình chẳng phát binh lương... Quân Phá Lỗ chính là một đoàn quân như vậy và tướng quân của họ là Trần đầu tiên Trần Tín gặp Đan Khê, chàng mới biết cái gì gọi là “nhất kiến chung tình”. Ngày ấy, bóng lưng nhỏ bé nhưng kiên cường, nghiêm nghị đi vào đôi mắt chàng, khuôn mặt thanh tú đầy chuyên chú khiến người ta mê say đến kỳ lạ. Chàng đã gặp qua nhiều cô nương tiểu thư xinh đẹp hơn nàng rất nhiều, nhưng chẳng ai lại khiến tim chàng đập nhanh đến vậy... Thật lạ thứ hai Trần Tín gặp Đan Khê, là khi nàng dõng dạc đuổi đi hôn phu cũ, làm cho hắn mất mặt co giò bỏ chạy trong tiếng cười nhạo của thôn dân xung quanh. Lúc đó Trần Tín chỉ cảm thấy không hổ là cô nương mình để ý, quá oai phong, lẫm thứ ba Trần Tín gặp Đan Khê, là khi nàng chặn đoàn ngựa đang xông tới, mong chàng mang quân cứu thôn Thanh Khê khỏi đám thổ phỉ. Ngày hôm ấy, chàng và nàng ngồi chung một con ngựa, lỡ làm “hủy hoại sự trong sạch” của Vân cô nương, thế nên tướng quân nhà ta liền nắm bắt cơ hội nhờ bà mối cầu mĩ nhân đâu phải cứ muốn là ôm về nhà, Vân cô nương không thích chàng tướng quân mặt lạnh ngố ngố khờ khờ ấy. Nhưng không thích cũng không sao, Trần tướng quân vốn mặt dày, chút khó khăn ấy có tính là gì. Đan Khê biết chữ, giỏi y thuật, vậy chắc nàng thích tài tử xuất khẩu thành thơ. Thế chàng liền học chữ rồi viết thư tình tặng nàng, nàng ngại tính cách giữa chàng và nàng không hợp, vậy chàng sẽ thay đổi, sẽ không hay tức giận, sẽ không ấu trĩ, sẽ lắng nghe nàng sau bao nhiêu trắc trở chông gai, sau bao lần trở thành trò cười trước mặt nàng vì đám đệ đệ bày kế lấy lòng tẩu tử tương lai, Trần tướng quân rốt cuộc cũng lấy được Vân cô nương làm thê tử. Chúc mừng Trần tướng quân, cuối cùng cũng tu thành chánh quả rồi ^^.“Nữ y về thời loạn” là một bộ điền văn, tình tiết không quá gây cấn hay hồi hộp, nhưng có ưu điểm là giọng văn hài hước, nhẹ nhàng, tuy bối cảnh là thời loạn nhưng vẫn giữ được sự lạc quan, yêu đời hay hướng về tương lai trong tính cách của từng nhân vật. Nếu các bạn muốn tìm một bộ truyện có không khí thoải mái, vui tươi để thư giãn sau những lúc căng thẳng thì đây sẽ là bộ truyện thích hợp dành cho đoạn“Đạo lý một củ cải, một cái hố”“Văn Đan Khê gật gật đầu, tiếp theo thử nói "Sao chàng lại nói bọn họ ngốc? Bên người có nhiều mỹ nhân vờn quanh như vậy chẳng lẽ không tốt? Bọn họ thích người nào liền có thể chọn người ấy.”Trần Tín bĩu môi, nghiêm trang nói "Còn không ngốc a, tục ngữ nói, một củ cải một cái hố, đạo lý này ngay cả một lão nông làm ruộng cũng biết, vậy mà bọn họ lại không hiểu. Suốt ngày cầm củ cải mềm khắp nơi đào hố. Cuối cùng củ cải hỏng, hố cũng đào không sâu, còn chẳng bằng dồn sức tìm một cái hố thích hợp, rồi ra sức mà đào, vừa thoải mái vừa đỡ phiền toái".Văn Đan Khê không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối, sau một lúc lâu không nói gì.”-“Gửi thư nhà”“Thấm thoắt đã qua hơn nửa tháng, phía Tần Châu và Bá Châu vẫn chưa truyền tin về. Văn Đan Khê bắt đầu đứng ngồi không yên. Tần Nguyên vội vã phái người tới cửa khuyên giải trấn an, chỉ nói rằng sẽ có tin tức nhanh thôi. Vì không để Tần Nguyên phải nhọc lòng, Văn Đan Khê đành phải vờ trấn định. Tới đầu tháng mười một, rốt cuộc Trần Tín cũng gửi thư Đan Khê kích động nhận lấy thư, hấp tấp mở ra thư chỉ có một bài thơGió bắc vù vù chăn lạnh ngắt, củ cải hàng đêm cứng tới nào chiến thắng quay trở lại, nhất định quật sâu một nghìn mắt Văn Đan Khê phức tạp, mặt nóng lên, nàng thấp giọng rủa xả một tiếng “Tên hư hỏng này!” Truyền tin ngàn dặm mà hắn chỉ viết mấy câu tầm ôm bức thư trước ngực, cúi đầu cười một mình hồi lâu, sau đó bắt đầu nhấc bút hồi âm. Càng nghĩ càng chẳng biết viết thế nhiên, óc lóe lên, cô vung bút viếtThu đi đông tới đà nửa tháng, một ngày không gặp ngỡ ba hố trống vắng cô đơn lạnh, hàng đêm chờ đợi củ cải tới viết thư không ngàn chữ, thì hố chỉ cho quật một lầnViết xong, nàng càng đọc càng thấy mùi ngốc bay phấp phới. Nàng phát hiện dây thần kinh của mình càng ngày càng lệch pha, có lẽ là gần mực gần đen, gần đèn thì sáng đây mà.”____________“ ” Trích dẫn trong truyệnReview by Lăng_Tuyết Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105***Vào một sớm mai tháng tư tiết trời ôn hoàn, trong không khí bảng lảng hương thơm thoang thoảng. Văn Đan Khê rời giường rửa mặt xong xuôi rồi sửa soạn vào bếp làm bữa chưa quen việc nên cô phải chà cái dao đánh lửa tận mấy lần mới nhóm được củi. Văn Đan Khê không nén nổi nụ cười tự giễu, ngồi bên chồng rơm củi nhóm lửa mà nghĩ tới chuyện xảy ra với mình nửa tháng qua Cô vốn là một nghiên cứu sinh của đại học Trung y mới được nhận vào bệnh viện, đang chuẩn bị hăm hở dựng nên sự nghiệp vĩ đại, muốn tích lũy kinh nghiệm để mở phòng khám của riêng mình. Ai ngờ đâu chỉ vì một cơn cảm cúm mà cô lại bị lôi đến nơi này, trở thành một Văn Đan Khê trùng họ trùng tên. Nhưng cha mẹ của Văn Đan Khê ở đây đều mất cả, chẳng lâu sau anh trai và chị dâu cũng nối tiếp nhau nhắm mắt xuôi tay về Tây Thiên, chỉ để lại một cháu trai sáu tuổi, cháu gái năm tuổi và cô sống nương tựa vào nhau. Thế còn chưa đủ, họa vô đơn chí thế nào Văn Đan Khê lại bị Chu gia đính hôn từ thuở nhỏ hồi hôn. Thế là Văn Đan Khê không vượt qua nổi đả kích liên tiếp nên đổ bệnh nặng, khi tỉnh lại thì đã đổi sang linh hồn của Văn Đan Khê hiện Đan Khê nhìn bữa sáng đã gần chín tới thì định tắt lửa rồi đi gọi hai đứa nhóc dậy ăn sáng. Nhưng cô vừa đứng lên thì bỗng nghe thấy trong sân có người múc nước rửa mặt, chứng tỏ hai đứa trẻ Tuyết Tùng và Tuyết Trinh đã thức dậy rồi. Văn Đan Khê không dằn được tiếng cảm thán, quả nhiên con nhà nghèo đã biết lo từ rất sớm.“Cô cô ơi.” Tuyết Tùng chạy lót tót vào bếp nhắm thẳng về phía cô, phơi ra gương mặt cười toe toét đáng Đang Khê cười nói “Trên bếp có nước nóng, cháu múc một gáo mang ra cho muội muội rửa mặt với nhé.”Hai đứa trẻ tự rửa sạch tay chân mặt mày, rồi ngồi thật ngay ngắn vào bàn, chờ Văn Đan Khê lên, sau đó ba cô cháu im lặng ăn xong bữa sáng. Văn Đan Khê mới đặt đũa xuống thì bỗng nghe thấy có người gõ Tùng hiểu chuyện bèn nói ngay “Cô cô đi đi, chắc là có người đến khám bệnh đấy ạ.”Thế là Văn Đan Khê vội vàng ra mở cửa. Bàn tới chuyện này, Văn Đan Khê quả là phải cảm thán với sự trùng hợp lạ lùng họ Văn và nhà cô ở hiện đại tương đối giống nhau ở chỗ hai nhà đều làm nghề y mấy đời. Ông nội của Văn Đan Khê thời này là một đại phu có tiếng ở quê hương, sau đó vì nạn cướp mà phải dời nhà tới Dịch Châu. Cha Văn tới tuổi trung niên mới có được mụn con gái như Văn Đan Khê nên yêu thương hết mực, lúc hành y thường nắm tay dạy Văn Đan Khê học chữ, nhân tiện còn dạy cho cô biết ít y thuật. Nhờ đó, lúc cô vượt thời gian tới đây chẳng gặp trở ngại gì với nghề nghiệp của thân thể này, các hương thân quanh đây cũng chẳng thấy có gì bất các bạn đón đọc Nữ Y Về Thời Loạn của tác giả Triệu Dân. Trang ChủNgôn TìnhNữ Y Về Thời LoạnThể LoạiNgôn TìnhCổ ĐạiĐiền VănXuyên KhôngTác GiảTriệu DânSố Chương111 chươngTrạng TháiĐã HoànTóm tắt Tên gốc Xuyên qua loạn thế y nữ Thể loại Xuyên không, cổ đại, điền văn Edit Yunchan Độ dài 111 chương. Văn Đan Khê là một nghiên cứu sinh đại học chuyên ngành y khoa nhưng lại được vượt thời gian về thời loạn cuối triều Minh, cũng tại đây cô gặp phải một tên thủ lĩnh thổ phỉ nhưng đần chỗ chê Trần Tín. Thế nhân đều cho hắn là sói, cô là dê, nhưng ai ngờ đâu, cô mới là con sói đội lốt cừu. Đây là câu chuyện về một nữ phúc hắc đấu trí với một tên ngốc là người đầu tiên đánh giá cho truyện này

y nữ về thời loạn